“Anh, anh không hiểu đúng không.”
Hạ Đình Vãn vừa hơi xấu hổ lại tức giận, y cọ cọ trong chăn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa: “Thế em đã cởi sạch rồi, tự mình chơi…”
“Thật sự tự chơi, hửm?”
Tô Ngôn nói bằng giọng trầm thấp, cuối câu lại hơi nâng tông giọng, mang theo vẻ ngả ngớn hiếm thấy.
Hạ Đình Vãn hừ một tiếng: “Đúng, giờ em định cúp máy đây.”
“Đừng cúp.” Tô Ngôn nói.
Hạ Đình Vãn cầm điện thoại không nói gì, đột nhiên tim đập nhanh hơn vài nhịp. Y im lặng mấy giây rồi mới nhỏ giọng đáp: “Dạ.”
“Mở nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút, hôm nay thành phố H lạnh hơn rồi, em đừng để mình chơi đến mức chịu lạnh.” Tô Ngôn nói rất bình tĩnh, “Đi lấy một chiếc gối để kê dưới lưng.”
“Vâng thưa daddy.” Hạ Đình Vãn cười cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng non. Y lầm bầm đứng lên lấy chiếc gối bên cạnh nhét vào trong chăn, sau đó vui vẻ nói vào điện thoại; “Thế, thế giờ em cởi quần áo nhé.”
“Hóa ra vẫn chưa cởi, lại lừa tôi.” Tô Ngôn cười nói.
Mặt Hạ Đình Vãn đỏ bừng, y không dám nói gì cả, chỉ lột sột loạt soạt cởi áo ngủ trong chăn. Y vốn chỉ mặc đồ lót, lúc này bèn dứt khoát cởi sạch.
Thân thể trần truồng bỗng tiếp xúc với vải vóc, không biết là lạnh hay không kịp thích ứng mà y bất giác Shhh một tiếng nhẹ nhàng.
“Ừm, để tôi xem nào, trước tiên phải sờ vào đâu nhỉ?”
Hạ Đình Vãn nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh trầm khàn của Tô Ngôn. Chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-va-sau-ly-hon/1501101/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.