Cố Tuấn Xuyên như ngừng thở, ngơ ngác ở đó.
Anh tự nhận mình là người có tố chất tâm lý mạnh mẽ, thi đấu thích nhất là đánh vào thời khắc mấu chốt, vì đã. Làm ăn thích chơi lớn, vì kích thích. Nhảy dù lướt sóng trượt tuyết, thích vượt qua giới hạn, vì thú vị.
Anh theo đuổi cảm giác được sống thông qua kích thích mãnh liệt.
Anh không ngờ đời này kích thích lớn nhất mà mình chịu lại là Lận Vũ Lạc ngửa cổ hỏi anh: Em ghen tỵ anh ôm người khác đấy, mất mặt lắm sao?
Đây có lẽ là khởi đầu của tình yêu.
Lận Vũ Lạc bắt đầu ghen với tình cảm của anh.
Cô nhận rõ, dũng cảm thừa nhận, thậm chí mang theo chút kiêu ngạo.
Cố Tuấn Xuyên bị Lận Vũ Lạc dọa cho ngốc nghếch.
Không phải lần đầu anh biết Lận Vũ Lạc hung hãn, nhưng không ngờ cô lại đến mức này. Dáng vẻ dũng cảm thừa nhận mình ghen, có dục vọng mang theo nét đáng yêu không nói nên lời. Anh chơi bóng bầu dục, vậy mà không làm lại Lận Vũ Lạc về mặt va chạm tư tưởng. Muốn tiến vào mười mét ở chỗ cô, thật sự khó khăn quá đỗi.
Anh gặp đối thủ mất rồi.
Lận Vũ Lạc đá anh, học theo giọng điệu anh:
"Anh ngốc rồi à? Sao không nói chuyện?"
Cố Tuấn Xuyên túm lại cổ chân cô, kéo đến trước người mình, vỗ mông cô:
"Em học ai nói chuyện vậy hả?"
"Học anh!"
Lận Vũ Lạc hắt xì, Cố Tuấn Xuyên nhanh chóng rút khăn giấy chặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3515970/chuong-96.html