Cô lùi lại một bước trong đường đêm, nhìn Cố Tuấn Xuyên với vẻ cảnh giác:
"Anh đừng nổi điên đấy? Vừa nãy tôi có nói gì đâu."
"Sao vậy? Tôi không quản lý tốt biểu cảm của mình, bất cẩn để em nhìn ra tôi muốn đánh em?"
Cố Tuấn Xuyên cố ý bước lên hù dọa cô, nhìn cô bướng bỉnh hất cằm, nhịn không được kéo khăn choàng của cô:
"Em ăn đồ sống vừa đi ngoài vừa ói, sau này cả đời cũng không ăn nữa?"
"Không giống."
"Khác chỗ nào? Sao lại không giống?"
Lận Vũ Lạc chẳng biết phải giải thích thế nào, hôn nhân là hôn nhân, ăn là ăn, Cố Tuấn Xuyên nhất quyết muốn cả vú lấp miệng em. Lúc miệng vụng về sẽ không nói được gì, cô vòng qua người anh tăng nhanh bước chân về căn cứ.
"Sáng mai dạo chợ, chiều thì leo núi, đi không?"
Trước khi vào lều, Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
"Đi, đã hứa rồi sẽ không nuốt lời."
Em nuốt lời còn ít sao? Cố Tuấn Xuyên thầm nghĩ, ra tay tháo khăn choàng xuống, còn không quên chọc tức người ta một câu:
"Đỡ cho em phải gửi chuyển phát nhanh cho tôi."
Chuyện găng tay anh còn chưa quên đâu.
Lận Vũ Lạc thấy lòng dạ Cố Tuấn Xuyên nhỏ như lỗ kim.
Hai chị em Lận Vũ Lạc dẫn Cố Tuấn Xuyên dạo chợ. Sạp này nối tiếp sạp khác, gì cũng bán. Cố Tuấn Xuyên muốn xem quần áo trẻ em, Lận Vũ Lạc đưa anh đi tìm, chọn rất nhiều quần áo cô mặc hồi nhỏ.
Cố Tuấn Xuyên nhìn đống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3494392/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.