Lận Vũ Lạc và Lận Vũ Châu ở bên bố mẹ suốt cả buổi chiều.
Từ đầu đến cuối họ không nói gì nhiều, về sau Lận Vũ Châu lật một quyển sách ngồi đọc dưới tán cây, Lận Vũ Lạc hái thêm nhiều hoa và nấm. Sau lưng có tiếng bước chân, cô nấp sau cây, thò đầu ra nhìn.
"Trốn cái rắm."
Cố Tuấn Xuyên nói, túi áo khoác lớn nhét đầy hai bình rượu, căng phồng.
"Anh đến đây làm gì?"
"Em quản được à."
Cố Tuấn Xuyên đứng trước mặt cô, thấy cô nhấc hoa và nấm trong giỏ:
"Cho tôi mượn ít hoa của em."
"Tự anh hái đi."
Cố Tuấn Xuyên tìm thấy một đóa hoa, ngồi xổm xuống xem thử, màu sắc đóa hoa này quá rực rỡ, trông như có độc:
"Có thể hái không?'
Lận Vũ Lạc chạy qua xem một lúc, nghiêm túc lắc đầu:
"Không thể."
"Cái này thì sao?"
"Được."
Thuở bé Lận Vũ Lạc có một môn học rất quan trọng đó là theo bố mẹ lên núi nhận diện những thực vật nào có độc, nấm nào ăn được. Hình như đứa trẻ bản địa nào cũng nắm vững bản lĩnh thế này. Mỗi lần lên núi cứ như trở về thế giới của mình, cô hiểu hết tất cả.
Cố Tuấn Xuyên ngồi xổm hái hoa, nói thật, Lận Vũ Lạc rất sợ Cố Tuấn Xuyên hái nhầm rồi trúng độc chết mất, nên cô ở cạnh canh chừng. Cố Tuấn Xuyên có vẻ khiêm tốn hiếu học, ngắt một đóa hỏi một câu. Dẫu vừa mới hái qua, anh cũng hỏi lại:
"Hái được không?"
"Chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3485530/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.