Lận Vũ Lạc không nói được hai chữ "chia tay", Ninh Phong cũng vậy.
Nhưng mỗi một câu nói của Lận Vũ Lạc đều chạm đến tâm khảm anh ấy, đây cũng là cảm giác cực kỳ hoang mang của anh ấy sau khi hai người trở lại với nhau. Mấy năm nay Ninh Phong mắc kẹt trong một loại cảm xúc kỳ lạ, vì mối tình đầu đột ngột chấm dứt, khiến anh ấy tràn ngập nghi ngờ về cuộc sống. Từ đó anh ấy không còn tin tưởng vào tình cảm nữa, nhưng cũng chẳng có bất kỳ cảm giác muốn báo thù nào. Anh ấy tự chủ động đăng ký đến châu Phi làm việc, đặt mình vào một nơi có môi trường cực kỳ khắc nghiệt, né tránh tổn thương do tình yêu tan vỡ mang đến, cũng chặt đứt khả năng anh ấy sẽ đi tìm Lận Vũ Lạc.
Gió lúc này thật sự quá đỗi nhẹ nhàng.
Hai người dịu dàng ngồi trong gió, không nói một lời gay gắt nào.
Lận Vũ Lạc chậm rãi kể lại hai năm đầu cô vừa đến Bắc Kinh, nhắc đến sự việc lần đó đã tổn thương rất lớn đến cô, cũng nói khi ấy cô đã khủng hoảng đến nhường nào, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến Ninh Phong. Ninh Phong đau lòng siết chặt tay cô, vành mắt ẩm ướt.
"Nhưng đó không phải lần duy nhất."
Lận Vũ Lạc lại lên tiếng:
"Có lúc em nghĩ, thành phố lớn không thiếu nhất là những người có tiền có quyền, mặc cho chúng ta thường nói mọi người bình đẳng, nhưng giai cấp vẫn luôn tồn tại trong lòng người. Rất ít ai tôn trọng những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3482541/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.