"Buồn tè."
Cố Tuấn Xuyên dùng đầu ngón tay xách cổ áo Lận Vũ Lạc đưa cô ra ngoài rồi vào nhà vệ sinh.
Từ khi Lận Vũ Lạc vào nhà vệ sinh cho đến khi ra ngoài, giày vò hơn bốn mươi phút. Lúc này cô hơi khát, thấy đầu giường Cố Tuấn Xuyên có một chai nước chưa khui, bèn vặn nắp ra uống. Vừa uống vừa nghĩ, làm sao để giải thích với Cố Tuấn Xuyên, người bụng dạ hẹp hòi như anh chắc chắn lại cười nhạo cô trộm nước của anh.
Có tiếng xả nước trong nhà vệ sinh, Lận Vũ Lạc giật mình, vội vàng chạy đến cuối giường, nhưng nơi đó trống rỗng, không thấy mền lót của cô đâu nữa, nó đang ở bên kia giường.
Lận Vũ Lạc mắng Cố Tuấn Xuyên một câu, ôm mền đi, Cố Tuấn Xuyên nằm về giường, thuận tay tắt đèn.
"Cố Tuấn Xuyên, không có ai bắt nạt người ta như anh cả!"
Lận Vũ Lạc đứng trong bóng tối, trước mặt đen kịt:
"Anh thử trải giường trong bóng đêm xem!"
Cố Tuấn Xuyên không nói gì, trở mình, giường nảy lên, tiếng động kia như đang khiêu khích. Lửa giận của Lận Vũ Lạc lại bốc lên, mò mẫm ngồi bên giường, quyết định:
"Tôi không ngủ dưới đất nữa! Tôi cứ ngủ trên giường! Dựa vào đâu tôi phải ngủ dưới đất? Tôi là người! Không phải con chó anh nuôi!"
Cô tức giận nằm xuống, cô ý nảy người lên, nhớ lại khi trước Cố Tuấn Xuyên đá cô xuống giường, cô tung chân qua, dù sao cũng không nhìn thấy, mơ hồ cảm thấy đã trúng chân anh rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3313030/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.