Câu nói linh tinh của Cố Tuấn Xuyên đã hoàn toàn chấm dứt cuộc trò chuyện giữa hai người. Mãi đến khi ăn xong bữa tối mới nhớ ra trừ việc đấu võ mồm, họ vẫn chưa nói được câu nào đàng hoàng, còn chưa làm chuyện nghiêm túc.
Cho nên Lận Vũ Lạc đề nghị:
"Chúng ta ra ban công hóng gió đi."
"Hóng thôi."
Cố Tuấn Xuyên hơi mệt mỏi, tâm trạng lúc này không tốt lắm.
"Cố Tuấn Xuyên, tôi đã suy nghĩ, cuộc sống bình thường mà ban nãy anh nói thật sự rất tốt."
Lận Vũ Lạc cười tự giễu:
"Chuyện đến nước này, tôi sẽ không trút lửa giận lên người anh nữa.
Cô kéo cổ áo Cố Tuấn Xuyên xuống, nhìn thấy dấu răng, vết cào cô để lại trên người anh như muốn xả giận:
"Anh có đau không?"
Cố Tuấn Xuyên kéo áo lại:
"Cô đừng có mượn cơ hội nhìn cho đã mắt, lúc cô nổi điên sao không nghĩ đến người ta có đau không?"
"Tôi xin lỗi anh."
"Đừng, tôi không chịu nổi."
Cố Tuấn Xuyên đánh giá Lận Vũ Lạc:
"Tôi biết cô gọi tôi ra ban công để làm gì, thảo thuận ngừng chiến và hợp tác. Chuyện này chẳng có gì để bàn cả, cô đừng trêu chọc tôi mãi là được rồi."
"Được, chúng ta diễn kịch cho tốt, nhưng tôi không biết diễn thế nào?"
"Chị Lận của cô bảo cô diễn thế nào?"
"Chị Lận nói chờ bố anh về, chúng ta sẽ ở chung với nhau, lôi kéo bố anh cùng chuẩn bị hôn lễ, mỗi ngày ăn cơm với nhau, để ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-song-mua-tanh-gio-lang/3313029/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.