Thời gian năm năm, thoáng một cái trôi qua.
Cát Thừa Hựu sau khi du lịch ở Tây Tạng về, câu cửamiệng lại biến thành “Bầu trời hôm nay rất A Lí”.
Ngụy Nhất cười nói: “Cứ làm như sợ người khác khôngbiết cậu vừa đi du lịch ở địa khu A Lí, Tây Tạng về ấy”.
Cát Thừa Hựu lại không hề bận tâm tới sự giểu cợt củaNgụy Nhất, than thở: “Phong cảnh ở Tây tạng thật đẹp! Nếu cả đời không đi ngắmbầu trời ở A Lí một chuyến, không đi cảm nhẫn sự trong lành ở đó một lần thì sẽkhông được coi là đời người nữa!”.
Ngụy nhất lườm một cái rồi gõ lên trán cậu ta: “Dámhỏi, thế hai mươi sau năm qua của tớ, chắc đã sống uổng phí rồi sao?”.
Mặc dù nói như vậy nhưng Ngụy Nhất vẫn rất hiếu kỳ vểmảnh đất Tây Tạng.
Năm năm làm hướng dẫn viên du lịch, cô được đi khắpnơi trên đất nước, có những nơi cô đã đến không dưới một trăm lần. Cô đã luyệnđược bản lĩnh dù trên máy bay hay tàu hỏa cũngcó thể ngủ một cách ngon lành như đang ở trêm mặt đất. Ví lý do sức khỏe, sợphản ứng cao nguyên, cô vẫn chưa dám đi những tuyến đường về Tây Tạng đó. Nỗilo sợ đối với Tây Tạng của Ngụy Nhất cuối cùng đã bị chinh phục bởi những lờica ngợi đầy khoa trương của Cát Thừa Hựu, vậy là cô đã đặt chân lên máy bay,bay đến Tây Tạng.
Máy bay bay qua những tầng mây, khi nhìn từ trên caoxuống, mọi người mới phát hiện ra A Lí đang có chút mưa bụi.
Bầu trời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/2057877/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.