Học kỳ này có một mùa xuân và một mùa hè tràn trề sứcsống, cho thời tiết đẹp ấy, đã xảy ra năm sự kiện.
Sự kiện thứ nhất, đó là Bộ trưởng Thương mại lợi dụngchức quyền, dung túng cho họ hàng thên thích của mình kinh doanh trái phép, bịchính quyền Trung ương ra quyết định bãi nhiệm chức vụ.
Sự kiện thứ hai, Trâu Tướng Quân đã mất tích. Đámngười Vĩ và An Dương vô cùng lo lắng, liên tục gọi điện tới thăm tin tức ở chỗNgụy Nhất, tất cả mọi người đều không biết anh đã đi đâu.
Sự kiện thứ ba, đó là Tô Thích đã quay về Mỹ, đồng thờinhập quốc tịch Mỹ.
Sự kiện thứ tư, đó là lễ cưới của Vĩ, cô dâu chính làUyển Như. Cho dù lúc uống rượu say, những lời Vĩ nói về Nguyệt Nguyệt thật mãnhliệt, nhiệt tình biết bao, nhưng sau khi tỉnh táo lại, anh nhận ra rằng tìnhyêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau. Anh chỉ có thể vừa lặng lẽ yêu thươngNguyệt Nguyệt vừa lạnh lùng sống qua ngày với Uyển Như. Ngụy Nhất từng nghĩ, córất nhiều người sống như vậy mà lại có thể tạo nên một cuộc sống đường hoàng.
Sự kiện thứ năm, Ngụy Nhất nhận được bản thỏa thuận lyhôn đúng ngày cô thi tiếng Anh cấp bốn. Ngụy Nhất lảo đảo bước đến phòng thi,mơ màng khoang tròn đáp án, rồi lại thẩn thờ bước ra khỏi phòng thi. Đến khi cókết quả, cô đỗ với điểm số khá cao. Thật đúng là một sự châm biếm đối với banăm an phận vừa qua. Ba năm trước, Ngụy Nhất mới mườitám tuổi. Ngụy Nhất thường nghĩ, hồi đó cô trẻ trung biết bao, nhưng giờ đây,sao cô không thể ý thức được rằng, bản thân mình vẫng đang rất trẻ? Con ngườithưởng thích cảm khái một vài chuyện cũ đã bị bỏ qua.
Bản thỏa thuận ly hôn được cất kín trong một kẹp tàiliệu màu xanh do Tiểu Trương – thư ký của Trâu Tướng Quân mang tới. Bên trong,ngoài bản thỏa thuận ly hôn ra con có hay tấm thẻ tín dụng, năm giấy chứng nhậnquyền sử dụng nhà đất, tất cả đều mang tên Ngụy Nhất. Ngụy Nhất ký tên vào bảnthỏa thuận ly hôn rồi đưa cho Tiểu Trương cùng những giấy tờ liên quan tới tàisản kia: Tiền của nhà họ Trâu, cô không muốn nhận dù chỉ một đồng. Nhưng TiểuTrương dù nói thế nào cũng không chịu nhận lại tiền và số giấy tờ đó, cô nói,cô không có quyền quyết định. Ngụy Nhất cũng không muốn gây khó dễ cho cô ấy,liền nhận những thứ đó, định bụng khi có cơ hội sẽ tận tay đem trả Trâu TướngQuân. Nhưng, cô không thể nào liên lạc được với anh. Vậy là, số tiền đó, NgụyNhất đành giữ bên mình.
Ngụy Nhất từ nhỏ đã rất thích nghề hướng dẫn viên dulịch. Giờ đây, vào thực tập tại một công ty du lịch có quy mô khá, cũng có thểcoi như đã theo đuổi được mong ước từ nhỏ của mình.
Tiểu Thất vì muốn có được sự tha thứ của Ngụy Nhất nênđã vác cái bụng to tướng đến quỳ suốt ba giờ đồng hồ, cuối cùng, Ngụy Nhất cũngmềm lòng, gạt nước mắt đỡ cô ta đứng dậy.
Nhà họ Trâu đã sa sút, Trâu Tướng Quân mất tích, tấtcả những điều đó đều không ảnh hưởng tới quyết tâm sinh đứa trả của Tiểu Thất, điềuđó đủ chứng minh tình cảm của cô gái này với Trâu Tướng Quân sâu đậm như thếnào. Cô ta vẫn hằng ngày chăm chỉ làm việc, kiếm tiền để nuôi em trai, chăm sócbản thân mình.
Ngụy Nhất thấy cô ta thực sự rất đáng thương nên cũngcảm động thương xót. Lại nghĩ đến Trâu Tướng Quân đã hại người ta đến mức nhàtan cửa nát, hơn nữa Trâu Tướng Quân là chồng cũ của mình, tội lỗi do anh gâyra, bản thân cô cũng có trách nhiện gánh vác thay anh. Vậy là, cô chủ động nốilại quan hệ vốn rất tốt đẹp với Tiểu Thất, chăm sóc Tiểu Thất và đứa trẻ trongbụng. Hai người còn thân thiết hơn cả chị em ruột.
Ngụy Nhất vẫn còn một khoản tiền được thừa kế khi bốcô qua đời, cũng có thể coi là không ít. Ngụy Nhất mua một căn hộ hai phòng ngủở Tam Hoàn để Tiểu Thất dọn đến đó ở. Ngày nào cô cũng hầm các loại canh bổdưỡng cho Tiểu Thất ăn để đứa trẻ trong bụn được hấp thu thêm chất dinh dưỡng.
Bụng của Tiểu Thất ngày càng lớn, không thể khom lưngcúi người ngồi massage , rửa chân chokhách hàng được nữa, nhưng cô ta lại không nỡ từ bỏ công việc này.
Ngụy Nhất chân tình nói với Tiểu Thất, nếu em thiếutiền thì cứ nói với chị.
Tiểu Thất xua tay, nói nếu cô còn nhận tiền thì chẳngphải là con người nữa rồi.
Sau khi khuyên giải mãi mà vẫn không có kết quả, NgụyNhất đành đến cửa hiệu massage chân làm thay cho cô ta. Vậy là, ban ngày NgụyNhất lao động hết hình ở công ty du lịch, buổi tối lại tới cửa hiệu massagechân làm chuyên viên số bảy. Những khách hàng quen thuộc của cửa hiệu massagechân đều biết, chuyện viên số bảy đã được thay thế, sức lực và kinh nghiệm đềukhông đạt yêu cầu, mai mà cô gái đó nhanh nhẹn, trong sáng, chốc chốc lại phátra những tia nhìn buồn bã khiến người ta xúc động, vô cùng đáng suy ngẫm. Vậylà, con số bảy đó, càng ngày càng ghi sâu trong tâm thức cô. “Số bảy số bảy”,mỗi lần người khác gọi mình như vậy, Ngụy Nhất đều thấy trái tim mình rỉ máu.
Cuộc sống nghèo khổ và vô cùng bận rộn, mỗi tối, khivề tới ký túc xá, nằm lăn ra giường là có thể ngủ được ngay, cũng không có thờigian để gặm nhắm nỗi đau, vậy là cứ ngày này qua ngày khác, tháng này sangtháng khác, thời gian trôi quathật nhanh. Một ngày trong tháng Sáu là ngày hoàng đạo. Trong ngày may mắn đó,Trần Đạo Vĩ đã tổ chức một tiệc cưới vô cùng long trọng. Cũng không biết anh tacó nối nhầm dây thần kinh nào mà lại mới Ngụy Nhất, còn mời cả Nguyệt Nguyệtnữa.
Ngụy Nhất từ chối nói công việc quá bận rộn, vốn khôngmuốn đi, Nguyệt Nguyệt lại nói muốn tận mắt chứng kiến Vĩ khi mặc quần áo chúrể trông có khôi ngô tuấn tú, cuốn hút người khác hay không nên nhất định muốnđi. Ngụy Nhất sợ Nguyệt Nguyệt sau khi uống say sẽ thực hiện ước nguyện “bênphải một cái, bên trái một cái, tát cho con tiện nhân ấy hai cái”, vì vậy đànhđi cùng bạn.
Hôn lễ được tổ chức vô cùng hoành tráng, địa điểm làmột bãi cỏ rộng lớn, quan khách đông như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt. Vĩ vàUyển Như giống như một cặp kim đồng ngọc nữ, khi hai người vai kề vai bước vàonhận được những tràng cổ vũ nhiệt liệt
Vĩ quả nhiên đúng như suy đoán của Nguyệt Nguyệt, khôingô tuấn tú, mặt mũi bừng bừng khí thế. Dù rằng Nguyệt Nguyêt tự động che đậyhình ảnh của Uyển Như trong mắt mình nhưng không thể không nói rằng Uyển Nhưhôm đo vô cùng xinh đẹp, chiếc váy cô dâu ôm gọn cơ thể làm nổi bậtlên làn da trắng nõn nà của cô, khôn mặt ửng hồng như cánh hoa đào, cứ như làvừa bước xuống từ cung Diêu Trì vậy.
Nguyệt Nguyệt ghé sát vào tai Ngụy Nhất, hỏi một cáchsống sượng: “Cậu nói xem, cô dâu xinh hơn hay tớ xinh hơn?”.
Ngụy Nhất làm ra vẻ nghiêm túc, trả lời: “Trang điểmquá tinh tế mà, ai làm cô dâu mà chẳng xinh đẹp chứ”.
Nguyệt Nguyệt vô cùng mãn nguyệt với câu trả lời củaNgụy Nhất, trong lòng mừng rỡ, nâng ly rượu vang lên, uống một hơi hết sạch. Vĩvà Uyển Như sánh vai nhau đứng trước mặt cha cố, vẻ mặt thành khẩn đón nhận lờichúc phúc.
Ngụy Nhất nghĩ, nếu là người con gái khác tận mắtchứng kiền bạn trai cũ của mình khoác tay cô gái khác bước vào lẽ đường trongtình cảnh đều kích thích đó, nhất định sẽ không kiềm chế nổi cảm xúc và gây nênmột loạt những chuyện tràn đầy ý thơ để chứng minh cho sự chung thủy của mìnhtrong tình yêu như nhảy lầu, trầm mình xuống sông chẳng hạn. Nhưng NguyệtNguyệt rõ ràng không phải là một cô gái phàm tục, cô ấy có trái tim khoáng đạt,hoàn toàn không tính toán tới những hiềm khích trước đây, đền lúc này còn còn nhiệttình quan tâm tới kế hoạch cuộc sống tương lai của chú rể, nhìn cặp vợ chồngmới cưới, rầu rĩ hỏi Ngụy Nhất: “Cậu thử nói xem, khi họ ly hôn, sẽ mời cha cốtới tổ chức một buổi lễ ly hôn thật long trọng hay là tới thẳng Ủy ban Nhân dânlàm thủ tục?”.
Ngụy Nhất rất khâm phục một người biết lo cho dân chonước như cô ấy, nghĩ một lát, nói: “Cha cố hằng ngày rất bận, những việc vụnvặt trong cuộc sống như ly hôn, người ta sao có thể tới làm phiền cha được.Chuyện đó tất cả sẽ có các bà cô nhân viên của ủy ban khom lưng tận tụy phụcvụ”.
Nguyệt Nguyệt rất tán đồng với câu trả lời của NgụyNhất. Trong lòng vui sướng, nâng ly rượu vang lên, một hơi uống cạn.
Vĩ và Uyển Như sau khi trao nhẫn cưới cho nhau, trướcánh mắt của đông đảo quan khách, họ trao nhau nụ hôn nồng cháy.
Nguyệt Nguyệt lúng túng vụng về, lúc đó lại không cẩnthận làm rớt rượu vang đỏ lên váy Ngụy Nhất, vội vàng lấy khăn giấy lau giúpbạn, luôn miệng nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”, nước mắt bỗng chốc không ngừng tuôngrơi, có thể thấy lúc này trong thâm tâm cô ấy đã tự oán trách bản thân và đaukhổ biết bao khi làm bẩn chiếc váy của Ngụy Nhất.
Nguyệt Nguyệt trong lòng đau khổ, nâng ly rượu vanglên, lại một hơi uống cạn.
Ngụy Nhất không ngăn nổi bạn, nhất thời chẳng biếtphải nói gì, chỉ nhìn cô ấy, yên lặng chia sẻ sự đau khổ với bạn.
Cô dâu chú rể lần lượt đi mời rượu quan khách, khi đếnmời Ngụy Nhất và Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt đã trải qua một cuộc thử tháchđại hỉ đại bi rồi, cô đã uống nhiều tới mức mặt mũi đỏ gay, đôi mắt say rượu đờđẫn mơ màng. Chất giọng của Vĩ vẫn hồn hậu như vậy, dường như không có thêmchút ý từ gì khác, anh nói: “cảm ơn hai em đã tới tham dự lễ cưới của anh vàUyển Như”.
Ban nãy, chỉ nhìn thấy phía sau gáy cô dâu, bây giờlại gần, có thể quan sát tường tận, quả là đẹp như tiên nữ, nổi trội hơn NguyệtNguyệt vạn phần.
Ngụy Nhất lo sợ Nguyệt Nguyệt vì đố kị mà sinh lòngthù hận, sẽ có những hành động mất lýtrí với cô dâu. Vậy là cô liền phô diễn vài câu khách sáo với Vĩ, vội vàng,đứng chắn trước mặt Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt loạng choạng chen vào, cố gắng trấntĩnh, sau đó nâng ly với chú rể, lớn tiếng nói những câu may mắn như chúc anhphúc như Đông hải, thọ tựa Nam sơn.
Mọi lo lắng của Ngụy Nhất là thừa, Nguyệt Nguyệt dùsao cũng mang thân chị cả trong phòng và là người phi phàm. Cô ấy ngoài việckhông cẩn thận giẫm phải gấu váy trắng muốt của cô dâu, bôi đầy bánh ga tô đangdình ở tay mình lên ngực cô dâu ra thì hầu như không có bất kỳ hành động đilệch quỹ đạo nào khác.
Vĩ đảm nhiệm vai trò của một chú rể, rất nhã nhặn lịchsự. Anh mỉm cười nói với Nguyệt Nguyêt: “Cảm ơn em, Đàm Nguyệt Nguyệt, em cũngphải hạnh phúc!”. Sau đó, anh dịu dàng dắt tay cô dâu, tiếp tục đi mời rượunhững vị khách khác. Dường như anh không vì đôi mắt đỏ hoe của người cũ mà bướcnhầm bước nào.
Nguyệt Nguyệt nói Vĩ mặc dù phong lưu nhưng cũng cóthể coi là bạn bè đã quen biết từ lâu, trong lễ cưới, bạn mình hạnh phúc thìlẽ nào mình lại không vui mừng? Nguyệt Nguyệt nói, đã là người dân thời này,khi thật sự vui mừng là phải uống rượu, uống thật thoải mái, vui vẻ. Cuối cùng,Nguyệt Nguyệt không thể duy trì được dáng vẻ đoan trang đó, dần dần có chútcuồng dại.
Sau khi say mềm, Ngụy Nhất vừa kéo vừa đỡ cô bạnNguyệt Nguyệt đang thoi thóp trở về trường.
Cô nữ sinh trong trường đại học vui tươi sống động,phơi phới xuân thì, dùng cơ thể tươi trẻ của mình để nói chuyện yêu đương vớithiếu gia con nhà giàu có, chuyện này đâu đâu cũng thấy, người trước tiến lênngười sau tiếp bước. Trước vinh hoa phú quý, còn ai tin vào tình yêu của họđây? Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không thể ngờ rằng, bản thân cô lại chết chìmtrong vũng lầy đó.
Phòng ký túc không có ai, Nguyệt Nguyệt sau khi nônđến lần thứ mười, cuối cùng cũng vùi đầu vào đống chăn, bật khóc nức nở. Khócxong, cô mở to đôi mắt đỏ hoe, vô cùng khiêm nhường nói Ngụy Nhất: “Nhất Nhất,cậu còn chưa tốt nghiệp đã ly hôn, nhất định cậu cũng rất đau khổ, nhưng tớchưa bao giờ thấy cậu khóc, cậu làm thế nào vậy?”.
Ngụy Nhất sững người, lặng lẽ cúi đầu suy nghĩ hồilâu, ngón tay cái bàn tay phải mân mê sờ trên ngón áp út nhẵn nhụi của bàn taytrái một hồi, ở đó còn có một vệt mờ của dấu đeo nhẫn. Rồi cô lạnh lùng nói:“Không phải ai cũng phơi bày hết nỗi đau khổ ra ngoài mặt đâu”.
Nói xong, cô tắm rửa một hồi, sau đó lại đến làm việcở của hàng massage chân. Ngày hôm đó, bị nhiễm tâm trạng không vui của NguyệtNguyệt, Ngụy Nhất đi làm mà tâm hồn cứ ngẩnngơ, khi massage chân cho một vị khách nữ cao to vạm vỡ, cô sơ ý làm móng taymình cào xướt làn da của khách hàng, khiến vị khách nữ đó bị đau. Người khách đóđã đạp vào bụng của Ngụy Nhất, đứng dậy mắng chửi cô tới tấp, vẫn chưa hả giận,bà ta còn đổ cả chậu nước rửa chân lên người cô.
Ngụy Nhất cố gắng kìm nén cảm giác nhói đau từ bụngdưới, đứng dậy, vội vàng khom lưng nói lời xin lỗi không ngớt. Vị khách đó đậpmấy tờ một trăm tệ lên mặt Ngụy Nhất, được giám đốc đỡ đi ra, vừa đi vừa khôngngớt chửi rủa. Mấy tờ tiền đó bay lả tả xuống đất, thấm đẫm nước rửa chân nồngnặc mùi lá thuốc. Những giọt nướcnhỏ từng giọt từ trên tóc của Ngụy Nhất xuống, khiến toán thân cô ướt như chuộtlột, trông vô cùng nhết nhác. Ngụy Nhất đứng yên tại chỗ, không khóc cũng chẳnggây chuyện, cứ đứng im như pho tượng, mãi tới khi một nữ chuyên viên lớn tuổihơn thấy thương xót, cầm khăn bông tới giúp cô lau tóc, cô mới định thần, lặnglẽ cúi người nhặt những tờ bạc vừa bị rơi xuống đất, vừa đủ tám trăm tệ, mỗilần nhặt thêm một tờ, cô lại ép bản thân cười tươi thêm một chút.
Sau đó một ngày, Ngụy Nhất đưa toàn bộ tám trăn tệ đócho Tiểu Thất, nói là tiền thưởng của cửa hàng massage, Tiểu Thất vô cùng mừngrỡ, chỉ ngạc nhiên nói rằng cửa hàng nhân đạo như vậy từ bao giờ, cô ta chẳngcó chút nghi ngờ gì cả. Buổi chiều hôm đó, cô ta liền gửi ngay số tiền ấy chocậu em trai đang học đại học.
Mấy ngày gần đây, tình hình của Tiểu Thất rất không ổnđịnh. Bác sĩ nói thai phụ vừa phải chịu một cú sốc lớn, tinh thần quá sa sút,nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng khó có thể giữ được đứa trẻ.
Ngụy Nhất rất lo lắng, cô đưa Tiểu Thất đến bệnh việnvà chăm sóc cho cô ấy thật chu đáo.
Tiểu Thất lần đầu tiên được làm mẹ nên tinh thần daođộng lớn, ban ngày cô ta cứ nắm lấy tay Ngụy Nhất, lúc thì vui mừng để NgụyNhất sờ xem mọi cử động của thai nhi, nói Ngụy Nhất đoán xem đứa trẻ là contrai hay con gái, lúc lại lặng lẽ rơi nước mắt, nói nợ Ngụy Nhất quá nhiều, chỉcó thể chờ kiếp sau đề bù đắp lại. Đêm xưống, cô ta liên tục gặp ác mộng, luônmiệng hét lên: “Em yêu anh, em yêu anh, đừng vứt bỏ con em, nó thực sự là conanh mà!”.
Cô ta cứ hét lên như vậy, Ngụy Nhất đành phải túc trựctrông nom Tiểu Thất, suốt đêm không thể ngủ yên được.
Mỗi đêm, khi Ngụy Nhất nghe được những lời nói mơ mangđó của Tiểu Thất, cô lại nghĩ, nếu đem so sánh tình yêu của mình với Trâu TướngQuân và tình yêu của Tiểu Thất dành cho anh, cô nhất định đã thua một cách thảmhại rồi. Bản thân cô, vì Trâu Tướng Quân đi chệch quỹ đạo mà đã bỗng dưng lựachọn từ bỏ, còn Tiểu Thất thì sao, đã tới bước đường cùng này rồi nhưng vẫnkiên quyết muốn sinh đứa trẻ ra. Trước đây, Ngụy Nhất cũng đã từng phỏng đoán,Tiểu Thất si mê Trâu Tường Quân như vậy, liệu có phải cô ấy muốn nhằm vào quyềnthế nhà anh. Nhưng giờ xem ra, Tiểu Thất kiên quyết muốn sinh con, quả thực làvì có tình yêu đối với anh làm động lực. Điều đó đủ để thấy được tình yêu củacô ấy đối với Trâu Tướng Quân sâu sắc đến mức nào.
Nghĩ như vậy, cô thấy rất khâm phục, lại rộng lượngvới mối quan hệ giữa Tiểu Thất và Trâu Tướng Quân hơn nữa.
Mấy ngày gần đây, Tiểu Thất luôn tỏ thái độ rầu rĩ,hoàn toàn không còn vẻ hạnh phúc của một thai phụ đang mang thai đến tháng thứsáu như ban đầu nữa.
Ngụy Nhất thấy vô cùng khó hiểu liền dò hỏi sác cô ytá mới biết rằng vài hôm trước có một người đàn ông đã tới đây, sau khi anh tatới thăm Tiểu Thất, tâm trạng của cô ta càng ngày càng trở nên bất ổn như vậy.Ngụy Nhất hỏi người đàn ông đó tướng mạo như thế nào, cô ý tá nhớ lại một lúcrồi nói, người đó cao lớn, có dáng vẻ rất uy nghiêm
Trái tim Ngụy Nhất khẽ rung lên, đoán rằng người đànông đã tới thăm TIểu Thất chắc chắn là Trâu Tướng Quân.
Ngụy Nhất hỏi Tiểu Thất, nói có phải là bố đứa trả đãtới thăm không. Tiểu Thất ban đầu kinh ngạc, sau đó thẫn thờ nhìn ra rặng câytươi tốt ngoài cửa sổ, lặng im không nói
Ngụy nhất liền biết rằng cô đã đoán đúng.
Sau đó, Tiểu Thất bảo Ngụy Nhất ngồi xuống bên cạnh,nắm lấy tay Ngụy Nhất, nói một tràng dài toàn những lời lẽ hết sức cảm động,nói cả đời này, người cô cảm thấy có lỗi nhất chính là Ngụy Nhất, lòng tốt củaNgụy Nhất, cô không có gì để báo đáp, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa để đềnđáp công ơn. Những lời nói khiến người ta cảm động, đến tận tâm can, cô ta nóiđến nỗi mồ hôi túa ra đầm đìa, hơi thở hổn hển, nói tới câu cuối cùng lại bậtkhóc nức nở.
Ngụy Nhất nhân từ vuốt ve mái tóc của Tiểu Thất, nóiem gái ngốc ngếch, giờ phải nghỉ ngơi cho khỏe, khi đứa trẻ được sinh ra thìmọi người đểu sẽ ổn cả, nhất định sẽ coi con của Tiểu Thất như con ruột củamình, sẽ yêu thương và chăm sóc nó thật tốt.
Ngụy Nhất nói đến nỗi Tiểu Thất cảm thấy vô cùng hổthẹn, lại càng khóc to hơn.
Ngụy Nhất sợ tinh thần của Tiểu Thất bị kích động mạnhsẽ làm hại đứa bé trong bụng, vội vàng ôn tồn an ủi.
Một lát sau, Tiểu Thất không còn khóc nữa, cô lại kêuđói, muốn ăn món cháo trắng và rau trộn do Ngụy Nhất làm.
Ngụy Nhất vội đứng dậy, lấy cháo trong cặp lồng ra,thử động nóng, cảm thấy cháo đã hơi nguội, liền bảo Tiểu Thất chờ một chút, cômang cháo ra nơi có lò vì sóng hâm nóng lại.
Ngụy Nhất đổ cháo nóng hổi vào cặp lồng, khi quay trởlại phòng bệnh, căn phòng đã trở nên trống trải như bị bỏ hoang, không nhìnthấy bóng dáng của Tiểu Thất đâu cả. Ngụy Nhất tìm khắp nơi nhưng vẫn khôngthấy Tiểu Thất. Chỉ nhìn thấy bộ quần áo bệnh nhân mà Tiểu Thất đã thay ra, xấpquần áo thường ngày để trong tủ bị bới tung lên, không biết cô ấy đã thay bộnào nữa.
Ngụy Nhất vội vàng chạy đi hỏi y tá trực ban, cô tacau mày suy nghĩ, chỉ về hướng cửa ra, nói “Hình như có người đi lên đó, mặcváy xanh”.
Đó là lối cầu thang đi lên sân thượng của tòa nhà.
Trái tim Ngụy Nhất bổng trĩu nặng, lập tức buông cặplồng cháo xướng, vội vàng leo lên sân thượng.
Cửa lên sân thượng quả nhiên đã có ai đó mở, Ngụy Nhấtlao ra, ánh sáng chói lóa khiến mắt cô không thể lập tức mở ngay ra được. Cônheo mắt lại, liền nhìn thấy Tiểu Thất mặc chiếc váy màu xanh, đứng bên lan cantrên sân thường, đang dang rộng hai cánh tay…
Ngụy Nhất sợ đến nổi sắc mặt tái nhợt, thấy bàn châncủa cô ta chỉ cách mép mái nhà chưa đầy một bước chân, cô hoảng hốt kêu lên:“Tiểu Thất!”.
Tiểu Thất không hề lay động, lưng quay về phía NgụyNhất, giọng nói rất bình thản: “Chị, chị là người thân yêu nhất của em, vậy màem lại làm hại chị thê thảm như thế. Em đi ngay đây, hy vọng sau này, dù bất cứlúc nào, mỗi khi nhớ tới em, chị sẽ không hận em”.
“Tiểu Thất! Em xuống đây ngay! Chị chưa bao giờ hận emcả!”. Ngụy Nhất luống cuống không biết phải làm gì, chạy nhanh về phía TiểuThất, nhưng đôi chân cô cứ mềm nhũng ra, càng muốn chạy nhanh hơn một chút nữathì đôi chân cô lại càng không thể nhất lân nổi, cái khó ló cái không, cô lêntiếng khuyên giải: “Em gái, hãy nghĩ tới đứa con của em! Em không muốn sốngnữa, ngay cả đứa con cũng không cần nữa hay sao? Em yêu thương nó như vậy, emthử đoán xem, là trai hay gái?”.
“Đều không quan trọng nữa rồi. Bố đứa em không thừanhận nó, không còn gì nữa rồi.Chị, chị hãy bảo trọng, việc em ra đi, hãy giúp em, đừng cho em trai em biết,nó còn chưa tốt nghiệp, đừng để nó biết chuyện”. Nói xong, Tiểu Thất ngửa mạtlên trời hét lớn, “Mẹ ơi, con tới đây,,,”, rối nhảy luôn xuống dưới.
Tiểu Thất đã lựa chọn con đường giống mẹ mình, rơi từđộ cao của toàn nhà mười tấng xuống, giống như một chú chim lớn màu sanh, cứthế rới thẳng xuống đất, cô đã kết thúc sự sống của mình đúng vào độ tuổi tươiđẹp nhất.
Ngụy Nhất hét thất thanh: “Đừng…”. Đến khi cô lao tới,cũng đâu thể ngăn cản được con chim xanh đã quyết tâm muốn tự do bay lượn.
Một người mang thai ở tháng thứ sáu nhảy lầu tự sát,vừa hay lại là con gái của bà lão trước đó nhảy lầu từ toàn nhà của tập đoàn LaThái Tông tự nhiên lại trở thành thông tin “hot” cho các hãng truyền thông đuanhau khai thách. Thiết nghĩ, tính cách của con người vốn dĩ đã rất mâu thuẫn,luôn muốn dừng sự ra đi của người khác để kích thích sự xúc động của bản thânmình với sự sống.
Sau khi tận mắt chứng kiến Tiểu Thất, người thân thiếtvới mình như chị em gái tự sát, Ngụy Nhất như muốn ngất xỉu. Cố gắng trấn tỉnhlại, cô đi thu dọn di vật của Tiểu Thất. Cô tìm thấy một di thư để dưới gối củaTiểu Thất, đó chính là bức thư là Tiểu Thất gửi cô.
Ngụy Nhất đọc kỹ bức thư một lượt.
Chị thân yêu!
Khi chị đọc được bức thư này, em đã không còn tồn tạitrên thế gian này nữa. Tiểu Thất hèn kém, Tiểu Thất tư lợi, mãi tới khi sắp rađi, Tiểu Thất mới dám kể lại chuyện này cho chị, chị, xin chị đừng hận em.
Trâu Tướng Quân chưa từng làm chuyện gì có lỗi vớichị, tất cả đều là do em dụ dỗ, lôi kéo anh ấy. Em đã lén bỏ thuốc vào cốc tràcủa anh ấy, cố ý để anh ấy nghĩ rằng anh ấy và em đã quan hệ với nhau. Thực tếkhông phải như vậy, em với anh ấy hoàn toàn trong sạch, anh ấy chưa từng đụngchạm da thịt nào với em. Người mà em thực sự ái mộ, không phải là Trâu TướngQuân mà là người đàn ông khác. Chị, xin hãy tha thứ vì em không thể nói tên củangười đó, em không muốn anh ấy vì em mà bị hủy hoại thanh danh, hủy hoại tiềnđồ.
Anh ấy là một thiếu tá lục quân, còn rất trẻ, oai vệ,tiền đồ rộng mở. Chỉ có điều, anh ấy đã có gia đình nhưng vợ anh ấy lại khôngthể sinh con được. Từ năm mười tám tuổi, em đã đi theo anh ấy, danh nghĩa làlàm chuyên viên massage ở cửa hàng, nhưng thực ra, em đã là người tình bí mậtcho anh ấy trong suốt ba năm. Anh ấy nói rằng sẽ lấy em, sẽ cho em danh phậnnhưng muốn em ngoan ngoãn chờ đợi, bởi vì giờ đây, anh ấy đang trong thời điểmquan trọng của sự nghiệp, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót. Chị, thực raem cũng không mong chờ tham lam gì danh phận đó, thật đấy, chị có tin không? Emchỉ cần được đứng phía sau anh ấy, lặng lẽ làm một cái bóng trong mắt anh ấy,như thế em đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Sau đó, em có thai, em muốn sinh con cho anh ấy. Saukhi biết được, anh ấy cũng rất vui mừng.
Nhưng chúng em phải đối mặt với hai vấn đề. Thứ nhất,nếu không cẩn thận, mọi chuyện bị bại lộ thỉ sẽ ảnh hưởng rất lớn tới anh ấy,chưa biết chừng, tiền đồ của anh ấy sẽ bị phá hỏng. Thứ hai, chuyện em có thai,chắc chắn không giấu được mẹ em. Em hiểu tính cách của mẹ em, nếu để bà biếtrằng em chưa kết hôn mà đã có thai, bà nhất định sẽ không chịu để yên, sẽ đikháp nơi tìm bố đứa trẻ, nếu không tìm được sẽ bắt em phải bỏ đứa trẻ đi. Vìvậy, chúng em đều không dám công khai thông tin đó. Em và bạn trai đã bàn tínhrất nhiều, mãi không tìm được cách thỏa đáng để sinh đứa trẻ ra cả. Bạn trai emluôn muốn đưa em tới một vùng ngoại thành, nơi không có người quen biết để sinhđứa trẻ. Nhưng mẹ em tuổi già sức yếu, lại mang bệnh nặng trong người, em thựcsự không nỡ bỏ mặc mẹ ở đó mà ra đi không lời từ biệt. Chính vào lúc đó, anhTrâu đã xuất hiện. Em thực sự đã quá yêu người đàn ông của em rồi, em đã bấtchấp tất cả, em liền dụ dỗ, lôi kéo anh Trâu, để anh ấy tưởng rằng em và anh ấyđã có chuyện với nhau. Như vậy, khi mẹ em phát hiện ra em có thai, mũi dùiđương nhiên sẽ nhằm vào anh Trâu, đứa trẻ này tạm thời cũng không liên quan gìtới bạn trai của em cả ! Sẽ không ai dò đoán về thân phận của nó, mọi người đềunhìn thấy rất rõ, nó là con của Trâu Tướng Quân. Thật đấy, hồi đó em suy nghĩthật đơn giản, em chỉ muốn giấu mẹ em, che giấu dư luận xã hội, vậy là tìm bừamột người đàn ông để làm bố đứa bé. Em thực sự không nghĩ tới chuyện gì khác,không nghĩ tới chuyện muốn tìm anh Trâu để bám riết lấy anh ấy, không nghĩ tớichuyện muốn bắt chẹt anh Trâu! Em chỉ muốn tạm thời giữ chân mẹ em, sinh đứatrẻ một cách an toàn! Em cũng đã từng nghĩ đến chuyện, mẹ em sau khi biết em cóthai, sẽ tới gặp Trâu Tướng Quân để đòi lẽ phải, nhưng em không ngờ bà lại cóthể gây chuyện lớn đến như thế, em hoàn toàn không thể ngờ rằng, vì muốn giànhlại hạnh phúc cho em mà bà đã lựa chọn con đường đau thương đó. Còn khiến chochị và anh Trâu phải ly hôn! Em rất đau khổ, ngày nào em cũng gặp ác mộng! Cáigiá em phải trả quá lớn, lớn đến mức em không thể nào chống đỡ nổi! Em xấu hổvới mẹ của mình và cũng hổ thẹn với chị, không ai biết rằng, em đã sống khổ sởnhư thế nào, mỗi bước em đi, đều như đang giẫm phải gai nhọn.
Hy sinh một mạng người và một cuộc hôn nhân, đứa concủa em rốt cuộc cũng được giữ lại an toàn! Mỗi lần đứa con trong bụng mình quẫyđạp, em vừa cảm thấy đau khổ lại vừa hạnh phúc, bởi người bố thực sự của đứatrẻ chính là người đàn ông duy nhất mà em ái mộ trong suốt cuộc đời này. Có thểsinh con cho anh ấy, đó là giấc mơ đẹp nhất của đời em. Nhưng giấc mộng quảnhiên chỉ là giấc mộng, chỉ có thể dùng để mơ tưởng mà thôi.
Chị và anh Trâu có kết thúc của ngày hôm nay, tất cảđều do lỗi lầm của em, em có chết hàng nghìn hàng vạn lần cũng không bù đắpđược. Mỗi lần nhìn thấy chị sống khó khăn như vậy, em còn đau lòng hơn chị rấtnhiều. Nhưng phần lớn thời gian, chị hầu như không để ý tới điều đó, em lại tựan ủi bản thân, có thể chị không yêu anh Trâu như em nghĩ, chia tay thì chiatay cho xong. Cũng có vài lần, em muốn lấy hết dũng khí để nói thật với chị,nhưng chị ơi, em thực sự không thể nói được, những lời em nói ra, chắc chắn sẽhủy hoại tiền đồ của bạn trai em… Em không thể nói được… mỗi lần nhìn chị đốitốt với em như vậy, em lại rất đau khổ, em liền nghĩ, chị, đừng đối tốt với emnhư thế, em không xứng.
Chị, chị nói em tư lợi cũng được, nói em ngốc ngếchcũng được, nói em đê tiện cũng được, nói em lạnh lùng vô tình cũng được! Nhưngem không ân hận, thật đấy, nếu cho em một cơ hội làm lại, em nhất định vẫn làmnhư vậy. Bởi vì người đàn ông đó chính là sinh mạng của đời em. Chị, chĩ mãikhông thể tưởng tượng được đâu, anh ấy đã mang lại cho em hạnh phúc lớn lao nhưthế nào, anh ấy đã từng yêu em, đó là niềm vinh dự và sự khẳng định lớn nhấtcủa cuộc đời em. Điều đó cho em thấy rằng, cuộc đời em thực sự đáng giá.
Nhưng anh ấy có thể mang tới sinh mệnh cho em thì cũngcó thể thu nó lại. Sau đó, vợ anh ấy cũng có thai, anh ấy dần dần không liênlạc với em nữa, lần cuối cùng anh ấy tới thăm em, chính là lúc em nằm trongviện, anh ấy muốn em bỏ đứa trẻ đi, nói đó không phải là con của anh ấy. Anh ấynói đó rõ ràng là con của Trâu Tướng Quân, em đã cố giải thích để anh ấy hiểu,anh ấy lại gia tay đánh em, nói em là quả bom đã hẹn giờ của anh ấy, bảo em hãytự động biến đi… Từ giây phút đó, em đã biết rằng sinh mạng của em đã bị anh ấythu lại.
Chị, thực sự em yêu cũng rất đau khổ, tình yêu đó, emphải mệt mỏi che giấu! Em cảm thấy ra đi là một sự giải thoát. Em cảm thấy rấtvui mừng, cuối cùng em cũng được giải thoát khỏi sự đau khổ đó, thật tốt biếtbao. Chị, ngoài mẹ của em, chị là người đối tốt với em nhất trên thế gian này.Tận sâu thẳm đáy lòng, em vô cùng biết ơn chị. Chị rất lương thiện, tâm nguyệnduy nhất và cuối cùng của em trên cõi đời này là chị có được cuộc sống tốt đẹp.
Anh Trâu rất yêu chị, đêm hôm đó, thuốc mê trong cốctrà nặng đến như vậy mà trong cơn mơ màng, anh ấy vẫn cương quyết giữ tấm lòngchung thủy với chị, mãi cho tới lúc ngất lịm đi, anh ấy cũng không động chạmtới em nữa. Em biết rằng, Trâu Tướng Quân thật sự rất yêu chị. Nếu hay ngườicòn gặp lại nhau, em luôn hy vọng chị và anh ấy sẽ hòa hợp như lúc ban đầu.Chị, giờ đây em đã ra đi rồi, chị đừng trách em nữa, được không, em thật sự losợ rằng chị sẽ hận em, như vậy, sẽ không còn ai đối tốt với em nữa. Chị, nếuchị nhận lời với em rằng sẽ tha thứ cho em thì hãy đốt bức di thư này trướcphần mộ của em, không được để cho bất kì ai biết về nó, dù rằng người đàn ôngcủa em không còn cần em nữa, nhưng em vẫn hy vọng anh ấy có thể sống hạnh phúc.
Chị, sau khi em chết đi, xin hãy chôn em bên cạnh mộmẹ em, sinh thời, em không phải là đứa con gái ngoan, lúc chết đi rồi, em phảitận hiếu với mẹ, ở một thế giới khác, chăm sóc cho mẹ đời đời kiếp kiếp. Chị,em sắp ra đi rồi, trước khi đi, em muốn được nhìn thấy nụ cười của chị biếtbao, chị có biết không, mỗi khi cười, trông chị thật xinh đẹp, thật dịu dàng!
Yêu chị!
Kính thư
Em gái: Tiểu Thất.
Sau khi đọc xong bức thư, Ngụy nhất lặng lẽ lo liệuchuyện hậu sự cho Tiểu Thất. Theo bức di thư, cô mai táng Tiểu Thất bên cạnhphần mộ của mẹ cô ấy, lại đam bức di thư đốt thành tro bụi trước phần mộ mới.
Trên đường từ một về nhà, Ngụy Nhất hồi tưởng lại toànbộ những ngày tháng đã qua kể từ ngày quen biết Trâu Tướng Quân. Cô thử hỏi,Trâu Tướng Quân đã bao giờ đối xử không tốt với cô không? Từ đầu tới cuối, chỉmột mình cô đẩy tấm chân tình của anh ra ngoài cửa, luôn cho rằng, bản thân côvà Tô Thích mới là một cặp trời sinh, vì Trâu Tướng Quân chen ngang giữa đườngnên cô và Tô Thích mới bị chia rẽ.
Nhưng từ đó tới nay, trên con đường tình cảm, TôThích lại do dự hết lần này tới lần khác, còn Trâu Tướng Quân lại luôn đấu tranh,giành giật, dù rằng thủ đoạn cuồng bạo nhưng không hề giấu giếm. từ trướcđến nay, anh ấy chưa từngnghĩ rằng sẽ rời xa cô, cho tới khi thất vọng, suy sụp, anh cũng đưa cô tới tậncửa của hạnh phúc rồi mới chịu rời xa. Thế nào gọi là chí khí lớn lao, thế nàogọi là hết sức khiêm tốn, hôm nay, Ngụy Nhất cũng coi như đã hiểu được hết ýnghĩa của nó.
Anh không phải là một người chồng lỗ mãn, anh có mốitâm tình của người đàn ông chân chính.
Còn cô thì sao? Tự do tùy tiện, cố chấp, tính tìnhbướng bỉnh. Cô không gữ thể diện cho anh, cô thu nhận từ anh rất nhiều mà cònso đo tính toán, độc đoán hống hách, không thèm để ý tới người khác, cho dùTrâu Tướng Quân đối tốt với cô như thế nào, cô cũng đều thản nhiên đón nhận,chưa hề hỏi vì sao, chưa từng suy nghĩ xem bản thân mình có nên báo đáp lại haykhông.
Tất cả những điều đó, chẳng qua là do anh yêu cô. Tìnhcảm sâu sắc đó, tình yêu không thể chia lìa đó, ngay từ lúc ban đầu, cô đã cóthể cảm nhận rất rõ.
Đối diện với tình yêu, cô chẳng lo ngại gì, cậy đượcnuông chiều mà sinh ra kiêu ngạo.
Nhưng cô cũng tự hỏi bản thân, Ngụy Nhất, cô chỉ tầmthường như một giọt nước giữa biển khơi. Cô có đức hạnh, có khả năng gì màkhiến một người phong lưu cao quý như Trâu Tướng Quân phải gánh chịu và hy sinhnhư vậy?
Trong ngày chia tay lần cuối cùng ấy, hình ảnh tiềutụy của Trâu Tướng Quân lại hiện lên trước mắt cô, anh đã dẹp bỏ trái tim ngạomạn, hạ thấp địa vị cao quý của mình, dùng giọng khản đặc như đang cầu xin đểnói: “Thực ra anh cũng không nỡ. Tiểu Trư, theo anh về nhà đi… được không?”.
Nếu lúc đó, nếu lúc đó cô nghe theo lời mách bảo củatrái tim một cách không hề do dự, lao tới nói “Chồng ơi, em cũng không nỡ”, sauđó theo anh về nhà, tiếp tục sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, trong nhữngngày thánh khó khăn nhất của anh, cô luôn luôn ở bên cổ vũ động viên anh, an ủianh, chăm sóc anh, vậy thì tốt biết bao!
Nhưng cũng chính lúc đó, lúc anh khó khăn nhất trongcuộc đời, cô lại gắng hết sức đuổi anh đi, không để anh một chút đường lui nàonữa.
Tiếng gió thổi vù vù từ những lăng mộ bên kia, giốngnhư tiếng một người con gái đang khóc lóc thảm thương.
Ngụy Nhất ngửa mặt lên nhìn trời, trên bầu trời trongxanh không một gợn mây, một chiếc máy bay bay ngang qua, để lại một vệt khóitrắng dài. Phía xa xa có năm ba cánh diều… Cô cứ giữ nguyên tư thế như vậy, sợrằng những giọt nước mắt ân hận sẽ tuôn ra, sẽ nhấn chìm cả con người của cômất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]