Cứ tưởng việc Ngụy Nhất nhận Tiểu Thất làm em gái chỉlà cảm hứng nhất thời của cô, lâu rồi sẽ quên. Nào ngờ, Ngụy Nhất lại tỏ tháiđộ rất nghiêm túc, quả nhiên luôn chú ý tìm kiếm công việc cho Tiểu Thất, hoànthành chu đáo trách nhiệm vả công việc của một người chị. Thân thế của TiểuThất thật đáng thương, Ngụy Nhất lại đã mất cả bố lẫn mẹ nên hai người đều thấyđồng cảm thương yêu nhau. Nhưng, quả nhiên là Trâu Tướng Quân đã nói đúng, côtìm vài công việc mà theo Ngụy Nhất là không tốt, vừa giữ được thể diện lạinhàn rỗi nhưng Tiểu Thất đều từ chối hết, nói rằng thu nhập từ những công việcđó đều không bằng thu nhập ở nhả hàng massagẹ, không nuôi nổi một gia đình cóba miệng ăn. Ngụy Nhất càng nghĩ càng cảm thấy ngượng tới nỗi toát mồ hôi, bảnthân cô lớn hơn Tiểu Thất một tuổi, nếu nói đến việc hiếu thuận, hiểu biết thìquả thật cô không theo kịp người ta chút nào. Càng thấy xấu hổ, Ngụy Nhất càngchăm chỉ tới thăm phần mộ của bố mẹ hơn. Mỗi ngày, khi đến thăm bố mẹ, cô đềulặng lẽ rơi nước mắt, lặng lẽ ân hận, tại sao trước đây khi họ còn sống, cô lạikhông tận tâm báo hiếu. Trâu Tướng Quân liền ôm cô, vụng về an ủi, nói:"Đừng khóc nữa, đã bảo em đừng khóc nữa mà".
Vậy là chuyện của Tiểu Thất càng khiến Ngụy Nhất quantâm hơn, không kịp báo hiếu với bố mẹ đẻ của mình thì giúp người khác báo hiếubố mẹ họ cũng là một kiểu bù đắp.
Mặc dù ba cô bạn trong phòng ký túc đã sống cùng NgụyNhất suốt ba năm, bốn người bọn họ cũng có chút tình cảm với nhau, nhưng ba côgái kia suy cho cùng đều là những người hoạt bát vui vẻ, qua loa đại khái, khácxa tâm tính cùa Ngụy Nhất. Những ưu tư phiền muộn đó trong lòng Ngụy Nhất, bacô bạn cùng phòng không thể nào hiểu được Tiểu Thất lớn lên trong bao nỗi buồnphiền, lại lương thiện thuần khiết, nghe cô gọi tiếng "chị" cũng cảmthấy mát lòng mát dạ, khơi gợi mạnh mẽ nhu cầu muốn bảo vệ cô ấy của Ngụy Nhất.Vì vậy, trong lòng Ngụy Nhất, Tiểu Thất còn gần gũi hơn, có duyênvới nhau hơncả ba cô bạn cùng phòng. Hai người thường xuyên liên lạc, gặp gỡ, dần trởthành chị em thân thiết, không còn điều gì là không kể cho nhau nghe.
Tiểu Thất thương than thở với Ngụy Nhất rằng cô muốnthuê căn hộ tốt hơn một chút cho mẹ và em trai, chỗ họ ở bây giờ quá xa, tòanhà lại quá cao, không có cầu thang máy, mẹ cô hằng ngày phải lên lên xuốngxuống thật không tiện chút nào. Nhưng bây giờ, giá thuê căn hộ ở thành phố Bcao đến ghê người, làm sao mà thuê nổi.
Ngụy Nhất chợt nhớ ra Trâu Tướng Quân có một căn hộgồm hai phòng ngủ ở cách nơi làm việc của Tiểu Thất không xa, đồ đạc trong nhàđã được bài trí nhưng lại thường xuyên để trống, thi thoảng mới có người đến đóvài tiếng đồng hồ để dọn dẹp, thật quá lãng phí. Chi bằng tạm thời cho TiểuThất đến đó ở nhờ.
Ngụy Nhất tính toán như vậy, trong lòng rất phấn khởi,lập tức hứa với Tiểu Thất, nói rằng chuyện nhà ở cứ để chị lo, em chỉ cần lochăm sóc tốt cho người nhà là được rồi.
Cô vốn nghĩ rằng việc như vậy quả là một mũi tên bắntrúng hai đích, công đức vô biên, Trâu Tướng Quân chắc chắn sẽ gật đầu đồng ýngay, không ngờ sự việc lại không đúng như ý nguyện của Ngụy Nhất, Trâu TướngQuân nhăn mày nhíu mắt, tỏ vẻ không vui.
Ngụy Nhất đã trót hứa, sao có thể để Tiểu Thất vàngười thân của cô ấy mừng hụt được, vậy là cô cứ bám riết lấy Trâu Tướng Quân,luôn miệng nằn nì, hết mềm dẻo lại chuyến sang cứng rắn, khó khăn lắm mớithuyết phục được Trâu Tướng Quân đồng ý. Điều kiện là Ngụy Nhất bắt buộc phảithường xuyên đến ở chung, buổi tối cũng không được về trường.
Ngụy Nhất nghĩ một lát, cảm thấy cũng đáng giá, liềnđồng ý.
Hôm chuyển nhà, Tiểu Thất nói mẹ cô đã tới bệnh viện,em trai đến trường học. Vậy là chỉ có hai người: cô và Ngụy Nhất. Ngụy Nhấtchạy tới chạy lui, mệt đến nỗi mồ hôi nhễ nhại nhưng trong lòng lại vô cùngmừng rỡ.
Sau đó, Ngụy Nhất cũng thường xuyên tới căn hộ nơiTiểu Thất đang sống, mối quan hệ của hai người ngày càng trờ nên thân thiết,giống như chị em song sinh. Chỉ có điều, cô chưa có cơ hội được gặp mẹ của TiểuThất. Tiểu Thất nói với Ngụy Nhất, mẹ em rất cảm ơn chị, mẹ em vốn không tintrên đời này lại còn có người tốt như chị.
Ngụy Nhất cười sảng khoái, luôn miệng nói, mẹ củachúng ta, mẹ của chúng ta, đó là điều nên làm mà!
Cô gái họ Ngụy nghĩ ngợi một lát, cảm thấy ngại khitranh công lao thuộc về mình, thật thà nói: "Căn hộ này là của Trâu TướngQuân, chị chẳng làm được gì cả, đều là công sức của Trâu Tướng Quân đấy".
Buổi tối hôm đó, trong thư phòng rộng rãi, Ngụy Nhấtvà Trâu Tướng Quân vai kề vai ngồi trước bàn làm việc. Ngụy Nhất học tiếng Anh,Trâu Tướng Quân hơi nhíu mày xem xét tài liệu. Ngày nào anh cũng có những cuộchọp dài lê thê, những buổi tiệc xã giao không ngớt, có thể ngồi ở nhà xử lýcông việc bên cạnh Ngụy Nhất như thế này thực sự là hiếm có.
Ngụy Nhất bị những từ mới trong tiếng Anh làm cho đaunhức đầu óc, mấy ngón tay nhỏ bất giác làm động tác xoay cán bút. Hồi NgụyNhất còn học cấp hai, trong lớp dấy lên phong trào xoay cán bút. Khi đó, bạncùng bàn của cô là một cậu bạn trai rất hay chảy nước mũi, thành tích học tậpthì dốt nát nhưng lại là một bông hoa lạ trong việc xoay cán bút. Đặt bút giữangón giữa và ngón áp út của bàn tay phải khẽ gẩy tay một cái, cán bút liền xoaytít, tuyệt đối không bị rơi xuống đất. Mọi người đều không thực hiện nổi kỹthuật thần kỳ này, đều cảm thấy cậu bạn đó chỉ cẩn xoay cán bút cho dù cậu ấycó rớt nước mũi hay không thì đều vẫn toát lên vẻ khoáng đạt, đội trời đạp đất.Vậy là, cả lớp đều hết sức sùng bái bàn của Ngụy Nhất Không những thế cậu bạnngồi cùng bàn tính tình còn kiêu ngạo, không dễ thu nạp đệ tử. Nhưng cuối cùng,Ngụy Nhất vẫn trở thành người thứ hai trong lớp biết xoay cán bút. Đó là do côđánh đổi bằng đáp án đúng tới chín mươi tám phần trăm của năm lần kiểm tra Vậtlý và hai lần thi Ngữ văn mới có được.
Cô bạn họ Ngụy đã không tiếc vốn ban đầu bỏ ra giácao, công sức lớn, cuối cùng cũng học được những điểm quan trọng của kỹ thuậtđó, từ dạo ấy, cô ra sức luyện tập không ngừng mỗi khi có thời gian, lúc ăn cơmthì cô xoay đũa, lúc quét nhà thì xoay cán chổi.
Một chiếc bút mực cứ xoay vèo vèo trên bàn tay phảicủa Ngụy Nhất. Trâu Tướng Quân cũng không buồn ngẩng đầu lên, nhắc nhở cô:"Tập trung học từ mới đi, đừng có làm ra vẻthoải mái nữa".
Ngụy Nhất lập tức giơ cây bút ra trước mặt anh, tỏ vẻđắc ý: "Anh làm được không? Làm được không?".
Trâu Tướng Quân lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó cầmlấy cây bút biểu diễn một lượt năm cách thức khác nhau với tốc độ khiến ngườita phải hoa mắt chóng mặt, lại còn có thể liên tiếp chuyển từ tay nọ sang taykia nữa chứ. Chiếc bút mực bình thường, thế mà khi ở trên những ngón tay thondài của anh, nó dường như đã có trí khôn, xoay nhanh đến nỗi gió cũng không lọtvào được, kỹ thuật đó rõ ràng là điêu luyện, đạt tới đỉnh cao tột bậc, không aisánh kịp.
Ngụy Nhất trợn mắt há miệng, bỗng rất sùng bái anh:"Sao anh biết nhiều cách như vậy? Bạn cùng bàn của em trước đây không biếtđược nhiều cách như thế".
Trâu Tướng Quân nhún vai: "Tập từ hồi mẫu giáo đểnịnh hoa khôi của lớp".
"..."
Giờ đã là tháng mười một thời tiết dần chuyển lạnh.Ngụy Nhất là người sợ lạnh, cô đã phải khoác thêm một chiếc áo len dày từ lâurồi. Thấy Trâu Tướng Quân chỉ mặc một chiếc sơ mi dài tay màu tím đậm trongtrạng thái vô cùng thoải mái, cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Mỗi lần xét duyệt tài liệu, Trâu Tướng Quân đều đeokính. Cằm dưới của anh hơi nhọn, sống mũi cao và thẳng, mái tóc đen dày hơixoăn tự nhiên, đeo kính vào còn toát lên vẻ trí thức. Sắc mặt vốn lạnh lùngnghiêm khắc, giờ thêm chút văn vẻ nho nhã, trông anh càng phong lưu. Ngụy Nhấtsay sưa nhìn ngắm, trong lòng tấm tắc khen ngợi vẻ tuấn tú của anh, rồi lạithan thở rằng sao ông Trời bất công như vậy đã ban cho anh một gia cảnh và chỉsố thông minh cao vời vợi mà người thường không thể nào vươn tới được, lại cònđặc xá cho anh một ngoại hình khôi ngô tuấn tú, ngay cả tài nghệ xoay bút mà côluôn tự hào từ nhỏ cũng bị anh dễ dàng đánh bại. Bởi thế cô càng cảm thấy TrâuTướng Quân ư tú tới mức khiến người ta phải ghen tị.
Trâu Tướng Quân uể oải ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhưkhông, gõ mạnh tập tài liệu vào cái đầu đang vẩn vơ suy nghĩ của Ngụy Nhất,lạnh lùng buông một câu: "Lát nữa mà không nghe, viết được từ mới, em sẽrất thê thảm đấy". Rồi lại ung dung cúi đầu xuống tiếp tục xem tài liệu.
Ngụy Nhất nhăn mũi đưa tay lên xoa xoa đầu, nghiếnrăng nghiến lợi nói: "Thượng đế vẫn rất công bằng, bên ngoài tốt đẹp baonhiêu thì bên trong lại hung ác bấy nhiêu".
Trâu Tướng Quân từ nhỏ đã thông thạo bốn ngoại ngữ làtiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nga và tiếng Ý, nhưng tiếng Hán vẫn không bị mấtgốc. Ngoài việc phát âm tiếng Hán mang chút âm sắc của phương Tây ra, nhữngthanh ngữ, văn ngôn quan trọng, anh đều có thể sử dụng được.
Nếu muốn nói một người ngốc tới cực điểm, cũng làchuyện khá dễ dàng. Mặc dù nói rằng đề thi tiếng Anh cấp bốn, cấp sáu, cấp támcủa Trung Quốc thực sự khiến người ta khịt mũi coi khinh, nhưng từ vựng và ngữpháp thì cũng chỉ có từng ấy thứ, học thuộc lòng, ghi nhớ một cách máy móc suốtmười năm, sớm chiều mong ngóng, việc vượt qua được trình độ tiếng Anh cấp támcũng không thành vấn đề. Nào ngờ Ngụy Nhất bỏ biết bao công sức và quyết tâm,mong ngóng chờ đợi suốt bao năm cũng chỉ miễn cưỡng "quen biết một cáchhời hợt" với môn tiếng Anh, đến giờ vẫn bị đẩy ra bên ngoài cửa của trìnhđộ tiếng Anh cấp bốn. Nào ngờ chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn lại có liên quan mậtthiết tới việc cấp bằng tốt nghiệp, điều này khiến Ngụy Nhất vô cùng lo lắng,thề rằng sẽ coi chứng chỉ tiếng Anh cấp bốn là kẻ thù hàng đầu của mình.
Vì vậy, khả năng thiên bẩm về mặt ngôn ngữ của TrâuTướng Quân cũng khiến Ngụy Nhất hận tới nỗi giậm chân vỗ ngực, vô cùng rầu rĩ.Chỉ số thông minh thấp đến mức ngạc nhiên của Ngụy Nhất cũng khiến Trâu TướngQuân không thể lý giải nổi.
Một lát sau, bài tự kiểm tra nghe viết từ mới của NgụyNhất quả nhiên không đạt. Một trăm từ thì sai mất năm mươi từ, còn lại năm mươitừ kia thì có tới một nửa là không viết hết được. Trâu Tướng Quân cầm quyển vởnghe viết của Ngụy Nhất trên tay, nhìn cô nói một cách nghiêm túc: "Phảiphạt".
Khuôn mặt nhỏ xinh của Ngụy Nhất lộ rõ vẻ đau khổ, đancác ngón tay vào nhau hỏi phạt như thế nào.
Trâu Tướng Quân dùng tay xoa xoa cằm, dường như đangchăm chú suy nghĩ, một lát sau anh đứng dậy nói: "Đi tắm trước đã".
Ngụy Nhất dù ngốc nghếch nhưng cũng phần nào hiểu đượctính cách của Trâu Tướng Quân, lúc này cô cũng ngầm hiểu được mình sẽ chịu hìnhphạt gì, dềnh dềnh dàng dàng đi theo sau Trâu Tướng Quân. Sau một hồi quấnquýt với cảnh tắm uyên ương, hai người cùng đổ người xuống chiếc giường rộnghai mét.
Trâu Tướng Quân mới đi công tác ở Đức về, gần nửatháng nay chưa được gần gũi vợ, nhớ nhung vô hạn, lúc này khó tránh khỏi sự hấptấp nóng vội, động tác cũng mạnh mẽ thô lỗ hơn một chút. Ngụy Nhất trong lúchứng khởi cũng không quên nhắc nhở anh một câu trong thời khắc quan trọng cuốicùng: "Bao! Bao!".
Trâu Tướng Quân khó có thể kiềm chế cơn dục vọng, rấtthiếu kiên nhẫn, cũng không muốn phải mang thêm thứ đó, vừa cắn vào chiếc cổxinh đẹp của Ngụy Nhất vừa thì thào đầy mê hoặc: "Không mang bao nữa đâu!Có thai thì càng tốt, để sinh luôn".
Ngụy Nhất còn chưa tốt nghiệp đại học, lại đã từng tậnmắt chứng kiên nỗi đau đớn của Nguyệt Nguyệt khi đi phá thai nên không muốntrượt theo vết xe đổ đó, cô liền gắng hết sức nâng người dậy, kiên quyết vàmạnh mẽ chống lại sự tấn công của Trâu Tướng Quân.
Hai người đang quấn quýt lấy nhau tới nỗi không thểtách rời ra được thì di động của Ngụy Nhất lại bất ngờ vang lên một cách mấtlịch sự.
Trâu Tướng Quân hôn ngấu nghiến Ngụy Nhất, không để côbị phân tâm, Ngụy Nhất lại làu bàu định bò dậy nghe điện thoại, nói rằng nhỡ aiđó có việc gì gấp. Trâu Tướng Quân cuối cùng đành buông cô ra, ngồi dậy trongtrạng thái dục vọng đang bùng cháy, thầm nguyền rủa cả chiếc điện thoại lẫnngười gọi tới. Dưới những lọn tóc hơi xoăn, đôi mắt nhìn Ngụy Nhất đã đỏ lựnglên vì bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt.
Cô bạn họ Ngụy trợn mắt lên lườm anh một cái, vội vàngnghe điện thoại, "Tiểu Thất?", sau đó liền trớ nên cuống quýt, sốtsắng, "Tiểu Thất, em đừng hoảng sợ, cứ từ từ nói, có chuyện gì vậy?...Nói to lên một chút, đừng khóc, chị nghe không rõ, là chỗ nào... Ờ, được, được,em đừng sợ, đừng quá lo lắng, chị sẽ tới ngay!".
Ngụy Nhất cúp điện thoại, cũng không buồn quay sangnhìn Trâu Tướng Quân một cái, khuôn mặt đầy vẻ hoảng hốt, nhảy xuống giường mặcquần áo. Trâu Tướng Quân đang khó có thế kìm nén ngọn lửa dục vọng, lại thấyNgụy Nhất không buồn chào hỏi gì mà định đi ngay, anh liền hỏi một cách khóchịu: "Em đi đâu?".
"Tiểu Thất gặp chuyện không hay rồi! Bây giờ côấy đang khóc lóc thảm thiết, đang ở khu Chí Tôn, chắc chắn là bị người ta ứchiếp rồi! Em phải đi cứu cô ấy!", Ngụy Nhất vừa xỏ tất vừa giải thích mộtcách ngắn gọn.
Trâu Tướng Quân trợn tròn mắt: "Em cứu thếnào?".
Ngụy Nhất đang xỏ chân vào một nừa chiếc tất, dừng lạigiữa chừng, suy nghĩ một lát liền kéo Trâu Tướng Quân: "Đúng rồi, may màanh nhắc nhở em! Đi, anh đi cùng em!"
Trâu Tướng Quân đứng dậy ôm Ngụy Nhất vào lòng, nângkhuôn mặt của cô lên, đặt vào đó một nụ hôn, nói tùy hứng: "Anh không đi,em cũng không được đi". Nói xong, anh cúi người xuống định tặng cô một nụhôn thật sâu.
"Trâu Tướng Quân! Anh đừng lạnh lùng như thếmà!", Ngụy Nhất trong lòng lo lắng, cố hết sức đẩy anh ra, ngữ khí cũng cóvẻ thiếu thân thiện: "Em gái em gặp nguy hiểm, sao anh lại thấy chết màkhông cứu, chỉ nghĩ tới những chuyện vớ vẩn ở trên giường thôi?".
Trâu Tướng Quân khẽ nhíu cặp mày rậm: "Đã muộnnhư thế này rồi, em gái của em cũng biết chọn thời điểm để giày vò người khácđấy chứ".
"Rốt cuộc anh có đi không?", Ngụy Nhất đanhgiọng.
Trâu Tướng Quân sa sầm nét mặt, thấy Ngụy Nhất tứcđến nỗi đỏ mặt tía tai, anh liền kiềm chế uể oải nói: "Em và cái cô TiểuThất kia mới quen biết nhau được vài tháng, cô ta là người như thế nào, em đãtìm hiểu kỹ chưa? Trong nhà cô ta có những ai và họ thế nào, em có biết rõkhông? Dạo trước, tìm nhà cho cô ta, căn hộ đó vốn để trống, anh cũng không nóigì. Hôm nay đã giờ này rồi, còn gây chuyện ỏ những chốn như Chí Tôn nữa. Vớithân phận chỉ là một chuyên viên massage chân như cô ta, có thể vào được ChíTôn hay không, em không cảm thấy có điểm gì đáng nghi ngờ sao?".
"Chuyên viên massage thì sao nào? Năm đó, em cũngchỉ là một sinh viên bình thường, chẳng phải là cũng đã từng vào được Chí Tônsao? Chỉ có đám quý tử nhà giàu các anh mới vào được đó, còn bọn em lại khôngđược sao?", Ngụy Nhất có phần thiên kiến, không đợi Trâu Tướng Quân nóihết đã ngắt lời anh.
Trâu Tướng Quân kiềm chế, ôm chặt cơ thể đang khôngngừng vùng vẫy vào lòng, nói: "Nói em là heo em lại không thừa nhận. Cô tacó thể vào được Chí Tôn, điều đó chứng tỏ rằng cô ta đã có người bảo lãnh, đâucần chúng ta nhúng tay vào. Hơn nữa lại bịa ra vài câu thê lương về thân phậncủa mình mà không hề có bằng chứng, chỉ có người ngốc như em mói tin thôi, hoàncảnh thực sự của cô ta như thế nào, kết giao với những ai, lần này đắc tội vớiai, tất cả những điều đó chúng ta đều không rõ. Vì một người lạ có thân phậnkhông rõ ràng mà lại mạo hiểm đi như vậy, em thấy có thỏa đáng không?".
"Thế anh bây giờ đi cứu cô ấy thực sự là khôngthỏa đáng? Đối với những doanh nhân máu lạnh như các anh, quả thật là việc nàyrất không đáng giá. Xin anh hãy buông tay ra, cô ấy là người xa lạ đối với anhnhưng cô ấy cũng là em gái em!" Ngụy Nhất gắng hết sức vùng vẫy, thấy TrâuTướng Quân không buông tay, cô liền cúi đầu xuống cắn lên cánh tay anh một cái.
Trâu Tướng Quân bị đau, có chút bực bội, nhưng thấykhuôn mặt Ngụy Nhất đầy phẫn nộ và thất vọng, lại mềm lòng, nghĩ một lát rồichậm rãi nói: "Tiểu Trư, em nghe anh nói không phải là anh không đi cứu.Đầu năm tới các cấp chính phủ đều đứng trước việc thay lãnh đạo nhiệm kỳ mới,người đại diện cho các bộ ngành có liên quan đều chịu sư điều chỉnh trong phạmvi rộng. Bố anh giờ đang phải ứng phó với áp lực và thách thức từ mọi phương diện,là một người con như anh, giờ đây, điều tối kị nhất là ngang nhiên gàn dở, cầnphải xử lý mọi việc một cách mềm mỏng. Những người ở khu Chí Tôn đó biết anhkhá nhiều, anh đến đó như vậy, chẳng phải là sẽ xảy ra vấn đề mới hay sao? Điềuđó chắc chắn sẽ không có lợi mà lại rất có hại cho bố anh".
Trâu Tướng Quân đã ba mươi tuổi, dù sao cũng điềm tĩnhhơn nhiều, không còn vẻ ngông cuồng ngạo mạn như hồi trẻ nữa.
Những lời nói vừa rồi lại rất thật tình. Dạo trước, vìNgụy Nhất, anh đã thưởng cho đội trưởng đội Phòng cháy chữa cháy họ Mã một chairượu ngoại, chuyện đó không hiểu sao lại đến tai của bố anh, Bộ trưởng Trâu đãgọi điện tới, mắng con trai một trận, nói rằng chuyện đó đã có ảnh hưởng rấtkhông tốt, nói anh lớn như thế rồi mà làm việc gì cũng không biết nghĩ tới hậuquả. Mãi tới khi Trâu Tướng Quân phảithề rằng sau này sẽ không để xảy ra những chuyện tương tự như vậy nữa, Bộtrưởng Trâu mới chịu cho qua.
Ngụy Nhất lại không hiểu được những mối quan hệ phứctạp trên chính trường, thầm nghĩ, con trai đi cứu người khác, sao có thể ảnhhưởng tói tiền đổ của bố. Lúc đó cô cứ chắc chắn rằng Trâu Tướng Quân vì khôngmuốn đi nên mới tìm cách thoái thác như vậy, phẫn nộ nói: "Bọn em là nhữngngười bình thường, bọn em học thức nông cạn, người thân hay bạn bè gặp nạn,chứng em sẽ tới giúp đỡ, không giống như những người vĩ đại, mưu cao trí rộngnhư các anh, hơi một chút là tính toán xem lợi hại nhiều hay ít! Em đã nói rồi,anh có thể không đi, em không cầu xin anh nhưng anh buông tay ra, bây giờ emgái của em đang gặp chuyện, em phải đến đói".
Trâu Tướng Quân có thể coi là đã quá nhã nhặn vói NgụyNhất mọi điều tốt xấu anh đều phân tích cả, Ngụy Nhất vẫn không nghe ra, ngượclại, còn kích thích sự gan dạ và hiệp nghĩa vốn thiếu thốn nhất trong tínhcách của cô nữa, biến cô trở thành một hiệp nữ đầy quả cảm, đứng ra bảo vệ chochính nghĩa và hòa bình, còn Trâu Tướng Quân lại trờ thành kẻ không đáng mộtxu.
Ngọn lừa giận dữ của Trâu Tướng Quân cũng được bùngphát, anh buông Ngụy Nhất ra, lạnh lùng nói: "Tùy em".
Ngụy Nhất cầm lấy túi xách bước ra ngoài, quả nhiênkhông buồn quay đầu nhìn lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]