Hôm nay gặp lại Nguyệt Nguyệt, thoạt nhìn, vẻ lanh lợivà trong sáng của cô đâu còn chút nào nữa.
Từ khi chia tay Nguyệt Nguyệt, Vĩ vẫn chưa có buổi tròchuyện chân tình với cô ấy. Lúc đó, hai người dường như đều có linh cảm, khichia tay đều lẳng lặng không tuyên bố với nhau. Trong lòng Vĩ cũng có chút áynáy. Thấy Nguyệt Nguyệt tiều tụy như vậy, anh đoán chắc rằng cũng có liên quanđến mình và thấy không đành lòng. Nhưng tiểu thư Uyển Như, tên gọi thì mềm mạidịu dàng như nước nhưng tính cách lại vô cùng mạnh mẽ, quyết đoán, kiên quyếtkhông cho phép Vĩ ra ngoài một mình cùng Nguyệt Nguyệt.
Vĩ khó xử, dùng ánh mắt cầu cứu Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất lúc bấy giờ vừa coi thường vừa oán hận Vĩ,dứt khoát quay mặt đi không thèm để ý tới anh ta.
Nguyệt Nguyệt đã uống quá nhiều rượu, men rượu bây giờmới ngấm, đầu óc quay cuồng choáng váng, thấy Vĩ chần chừ do dự, cô không chờđược nữa, liền tiến tới kéo anh. Cô hoa mắt chóng mặt, đứng một mình cũng khôngvững. Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên bổ nhào vào người Vĩ, anh lập tức đưa tay rađón cô theo phản xạ tự nhiên.
Nguyệt Nguyệt ngã vào trong vòng tay mà mình vừa thânquen vừa khát khao mong đợi bây lâu nay, nỗi nhớ nhung trong lòng cuồn cuộntrào dâng, bật khóc nức nở, úp mặt vào lớp áo của Vĩ. Xem ra năm thê bảy thiếp,phúc phận của người khác, người bình thường không thể châp nhận được. Nghĩ tớitrước đây, những vị hoàng đế xưa kia đều thoải mái thảnh thơi yêu chiều banghìn, thậm chí còn nhiều không kể xiết những cung tần mỹ nữ, chỉ riêng lĩnhvực này thôi, cũng đủ thấy các hoàng đế đó đều là nhân tài! Vĩ giờ đây cùng mộtlúc vỗ về an ủi hai người phụ nữ, vừa khe khẽ vỗ lưng Nguyệt Nguyệt vừa liếctrộm sắc mặt của vị hôn thê mà đã nhếch nhác khổ sở vô cùng rồi.
Uyển Như trợn mắt há miệng nhìn chồng chưa cưới củamình ôm một cô gái đang say mềm, còn nhỏ to vỗ về an ủi cô ta nữa, trong chốclát cô vẫn chưa thể định thần lại được, vẫn là đám bạn bè bên cạnh cô lên tiếngtrước: "Này! Coi chị Uyển Như của bọn ta mù hay sao hả? Còn có chút xấu hổnào không thế?".
Uyển Như bây giờ mới kịp phản ứng lại, tự cảm thấy đâyquả là một điều sỉ nhục lớn. Cô lao lên phía trước, kéo nhanh cánh tay củaNguyệt Nguyệt, lôi cô ra khỏi vòng tay của Vĩ.
Uyển Như cất giọng, run rẩy mắng nhiếc: "Con đànbà này, mày nhớ đàn ông đến phát điên rồi à? Đây là người đàn ông của tao! Nếucần đàn ông thế thì đi mà tìm mấy thằng trai bao ấy!", cô đã bị một cúsốc lớn, lời ăn tiếng nói cũng không còn kiêng nể gì nữa.
Nguyệt Nguyệt đang mơ mơ màng màng trong vòng tay củaVĩ, thực ra cô đã ngủ thiếp đi rồi. Lúc này bị lôi mạnh ra ngoài, dạ dày côbỗng cuộn lên, mắt còn chưa kịp mở, há miệng "Ọeee" một tiéng, nônthốc ra ngoài, đem mọi tạp chất có trong dạ dày nhất loạt trút lên bộ đổ hànghiệu của Uyển Như.
Biến cố xảy ra quá nhanh, ngay cả Vĩ cũng không kịpngăn lại. Anh nhảy dựng lên hét lớn: "Ối mẹ ơi!".
Mọi người đều bị cảnh tượng đó làm cho kinh ngạc, trợnmắt cứng lưỡi đứng nhìn, mãi lâu sau vẫn không ai kịp phản ứng. Mười mấy cặpmắt đều đổ dồn vào lớp tạp chất nhày nhụa trên người Uyển Như, không biết phảiphản ứng như thế nào. Riêng Nguyệt Nguyệt, kẻ vừa đề xướng làm hình nhân tuẫntáng, sau khi nôn xong lại ra vẻ như không có chuyện gì, mơ màng kéo vạt váycủa Uyển Như lên lau miệng, dường như đã dễ chịu hơn nhiều, chẹp chẹp miệng, đổvật người ra, lại dựa vào người Vĩ tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Chỉ thấy toàn thân Uyển Như run lên cầm cập hai hàmrăng nghiến chặt, tức đến nỗi mây ngón tay ngọc ngà thon thả cũng lẩy bẩy runlên, cô chỉ vào Nguyệt Nguyệt không nói được lời nào.
Vĩ thấy sự việc đã trở nên tồi tệ, tự biết không thểtiếp tục ở đây được nữa, anh vội gọi Ngụy Nhất lại, luôn miệng gọi chị, lạigật đầu ra hiệu nhờ cô lựa lời khuyên bảo, nhờ Ngụy Nhất chăm sóc NguyệtNguyệt, sau đó anh đó thấy cô gái Uyển Như đang gào khóc không chịu yên kiavề nhà thay quần áo.
Ngụy Nhất thấy mỹ nữ Uyển Như đang điên cuồng tứcgiận, đành chấp nhận đứng ra giúp đỡ.
Mấy người đàn ông trong đội Phòng cháy chữa cháy chỉđứng cạnh lạnh lùng quan sát, họ biết rõ rằng chuyện riêng của người khác, chỉcó thể coi là trò cười, người ngoài không nên nhúng tay vào. Vậy là họ tỏ vẻnhư không biết, đợi chủ nhân của vụ xô xát đi rồi, tiếng cười đùa, rót rượu lạivang lên như thường.
Ngụy Nhất thấy Nguyệt Nguyệt đã thật sự say, cô đỡ bạndậy định ra khỏi đó. Nguyệt Nguyệt mượn cớ chơi trò say rượu, luôn miệng nóiphải đuổi theo kẻ bội bạc có tên Vĩ kia. Sức lực của người say rượu rất lớn,Nguyệt Nguyệt nói năng om sòm, lôi lôi kéo kéo, khiến Ngụy Nhât không thế chốngđõ nổi.
Đám đàn ông ngổi trên ghế sô pha đã sóm quen với cảnhphụ nữ điêncuồng vì yêu như Nguyệt Nguyệt rồi, nhưng họ vẫn thấy hứng thú, chămchú nhìn không chớp mắt.
Nguyệt Nguyệt khua tay múa chân loạn xạ, miệng liêntục gọi tên Vĩ, thổn thức câu được câu mất vừa khóc vừa kể lể, lúc đầu Vĩ đãdùng lời lẽ ngon ngọt để theo đuổi cô như thế nào, nói đến lúc cao hứng cònlôi cả những trò vui chôn phòng the ra kể lể nữa. Ngụy Nhất nghe mà cảm thấyđỏ mặt tía tai vì xấu hổ, vô cùng lúng túng.
Mấy cô bạn của Uyển Như còn chưa đi khỏi đó, bọn họvốn đã cảm thấy bất bình, lúc này lại nghe hồ li tinh Nguyệt Nguyệt đứng đónói năng lung tung, đều đồng loạt đứng dậy, nắm tay tiến sát về phía NguyệtNguyệt. Mấy người đó dần dần thít chặt vòng vây.
"Đồ thối tha lẳng lơ kia! Cẩn thận cái mồm màymột chút! Cái gì mà Vĩ của nhà mày hả?", cô gái đeo đôi hoa tai còn to hơncả vòng tay lên tiếng chửi mắng trước.
"Ban nãy, mày nôn ra đầy người chị Như Như củabọn tao! Món nợ đó, bọn tao nể mặt Vĩ và Đội trưởng Mã, vốn đã không thèm sođo với mày rồi, mày còn muốn thể hiện bản lĩnh ư? Mày còn ở lì đây lải nhảimãi không thôi sao?", cô gái sơn móng tay đen sì như trúng độc lên tiếngphụ họa.
"Rốt cuộc hôm nay mày muốn thế nào? Hả?",cô gái có gót giày cao tói mười lăm phân có tính cách nóng nảy, thô bạo nhất,lao lên hạ thủ, hằn học cốc vào trán Nguyệt Nguyệt, nghiến răng nói: "Xemra không dạy cho mày một bài học, mày sẽ không nhớ được đâu!".
"Động đến mày e sẽ bẩn tay! Thôi các cậu, ngàymai đến trường của nó, đòi chút học phí, cũng đáng giá đấy!", cô gái cókhe ngực sâu tới mức không thể tưởng tượng nổi làm bộ xoa vuốt nắm đấm.
"Trường học? Hừ! Đồ thối tha này mà cũng là sinhviên sao?", cô gái đeo đôi khuyên tai to đùng châm chọc.
"Chẳng phải thế sao? Ban nãy nghe Đội trưởng Mãgiới thiệu, nó là sinh viên chính quy của Đại học S đây! Lý lịch khiến người tasợ chết khiếp! Cũng chẳng biết là thật hay giả nữa, bây giờ lũ gà ra ngoài bánmình, đứa nào chẳng nói mình là sinh viên. Thì ra, chuyên ngành chính trongtrường học lại chỉ là chữ bán!". Sau một loạt câu nói đó, mấy đại mỹ nữcùng bật cười nghiêng ngả, đồ trang sức trên người họ phát ra những tiếng kêuleng keng. Cười xong, mấy cô gái lại hằn học nhìn Nguyệt Nguyệt, ánh mắt hằnlên những tia nhìn dữ dằn.
Ngụy Nhất sống tới ngần này tuổi, luôn là một họcsinh ngoan ngoãn, từ trước tới giờ chưa từng trải qua mặt đen tôi này của xãhội. Cô biết đám người này muốn động thủ, liền ôm chặt Nguyệt Nguyệt, tronglòng hoang mang, run rẩy nói: "Các người, các người muốn làm gìvậy?".
Cô gái có đôi khuyên tai to đùng liếc nhìn Ngụy Nhấtmột cái, không thèm để ý, nói: "Cô em tránh ra, không liên quan gì tới cô!Bọn này không muốn gây thương vong cho kẻ vô tội. Nếu không tránh ra, ngay cảcô cũng sẽ bị dạy bảo đấy. Yên tâm, bọn này không đánh nhau đâu!", nói rồiquay sang Ngụy Nhất, khoe mấy chiếc răng trắng tinh, “Mà là đánh người!”
Ngụy Nhất vô cùng sợ hãi, nhưng dù họ nói thế nào côcũng không chịu buông Nguyệt Nguyệt ra. Người bạn đang nằm trong vòng tay côbây giờ đã say tới mức chẳng còn biết gì nữa rồi, Ngụy Nhất thấy bơ vơ, quayngười nhìn người đồng hương họ Mã cầu cứu.
Mấy đại lão gia đang hào hứng xem màn kịch hay, thầmnghĩ đàn bà đánh nhau luôn nói dông dài, cứ xông thẳng vào mà đánh đi chứ. Độitrưởng Mã sao có thể vì nể mặt một nữ sinh mới gặp lần đầu mà đắc tội với cácchị em trẻ trang xinh đẹp có quyền thế này chứ. Ông bèn chậm rãi ấp úng nói vớiNgụy Nhất: "Em tránh ra đi mà! Cần gì phải để tâm tới cô ấy!".
Ngụy Nhất hoàn toàn thất vọng, biết không thể nhờngười đồng hương này được.
"Cút ra!", cô gái có khe ngực sâu sa sầm nétmặt, hét lón.
Ngụy Nhất kiên quyết lắc đầu, lại càng ôm chặt lấyNguyệt Nguyệt, bước lùi từng bước về phía sau.
Cô gái đi đôi giày cao gót không muốn nhiều lời, cũngchăng kiêng nể gì nữa, bước lên phía trước "bốp" một tiếng áanh gọn,một cái tát rơi xuổng má Ngụy Nhât. Ngụy Nhất bị tát đến nỗi mặt lệch sang mộtbên, hoa mắt chóng mặt, đau rát, nhưng vẫn cố ôm chặt Nguyệt Nguyệt.
Ngụy Nhất hạ quyết tâm, cùng lắm thì chịu một trậnđánh, bọn họ chắc cũng không thể đánh cô đến chết được. Nhưng tuyệt đối khôngthể để Nguyệt Nguyệt bị thương.
Cái tát đó khiến mọi sự phẫn nộ và dũng khí của NgụyNhất được bột phát ra ngoài, cô hằn học nhìn bọn họ, cao giọng mắng mỏ:"Các người là đồ kẻ cướp! Là nữ thổ phỉ!".
Nào ngờ sức uy hiếp của Ngụy Nhất quá yếu ớt, một câumắng mỏ không những không tỏ được uy thế hung dữ mà còn trờ thành trò cười.
Mấy cô gái kia sống gần nửa cuộc đòi nhưng vẫn chưađược ai ca ngợi như vậy, ai nấy đều cười nghiêng ngả, luôn miệng khen con béthối tha kia thật đáng yêu.
Mặc dù đáng yêu nhưng cũng không thể thoát được một cúđạp chân như trời giáng, cú đạp rơi trúng vào bắp chân của Ngụy Nhất, gót giàycao nhọn đạp thẳng vào chân cô. Ngụy Nhất đau tới nỗi toát mồ hôi lạnh, suýtnữa thì khuỵu xuống. Đôi tay đang ôm Nguyệt Nguyệt của cô buông lỏng ra mộtchút.
Nguyệt Nguyệt bị mất đà, bỗng trơ nên tỉnh táo hơn,biết hiện giờ đang xảy ra cuộc chiến, cô dùng chút ý chí còn lại nói với NgụyNhất: "Nhất Nhất, mau, mau gọi điện cho Trâu Tướng Quân!".
Trâu Tướng Quân và Ngụy Nhất chiến tranh lạnh hơn mộttháng rồi, Ngụy Nhất rất bướng bỉnh trong chuyện này,Trâu Tướng Quân chưa gọiđiện tới thì cô tuyệt đối không chủ động làm lành.
Vậy là, dù đau đớn vô cùng nhưng cô vẫn kiên quyết lắcđẩu: "Không gọi".
Mấy cô gái kia lại nghe được rất rõ cuộc đối thoạicủa họ, cô gái đeo đôi khuyên tai to bản nghi hoặc, hỏi: "Trâu Tướng Quânnào?".
Bản tính bướng bỉnh của Ngụy Nhất nổi lên, quay đầukhông thèm trả lời. Lúc bây giờ, Nguyệt Nguyệt đã nắm rất rõ về thân thế củaTrâu Tướng Quân, gắng gượng ngẩng đầu lên, khinh miệt nói: "Đương nhiên làTrâu Tướng Quân, con trai độc nhất của Bộ trưởng Trâu, chủ tịch Tập đoàn LaThái Tông đó!".
Đại danh của Trâu Tướng Quân vang dội khắp làng chơi,hơn nữa, anh có tác phong cứng rắn, một anh tài phong lưu phóng khoáng, cácthiên kim tiểu thư chưa kết hôn đều đã từng nghe qua đại danh này, đó cũngchính là người đàn ông mà họ muốn được sở hữu. Nếu quả đúng là bạn của TrâuTướng Quân thì thật sự không thể đắc tội được.
Mấy người đó thầm tính toán, chần chừ đôi chút, mọiđộng tác cũng đều dừng lại.
Trong số bọn họ, cô gái sơn móng tay màu đen trước đâytừng theo đuổi Trâu Tướng Quân nhưng không thành công ngược lại còn bị anh coithường khinh bỉ, bao năm nay vẫn vừa yêu vừa hận, nỗi nhớ nhung đã chất chứaquá lâu, giờ đây khi thấy haingười trước mặt nhắc tới tên của Trâu Tướng Quân, cô bị chạm vào điểm yếu, bấtgiác mím môi nghiến răng nghiến lợi. Nhưng, người đàn ông như Trâu Tướng Quân,không ai trong số họ dám đắc tội. Vậy là trong lòng khiếp sợ, cũng không dámtùy tiện đắc tội. Cô gái sơn móng tay màu đen cất giọng khắc nghiệt hỏi:"Trâu Tướng Quân có quan hệ như thế nào với mày?".
Ngụy Nhất vẫn không trả lời.
Nguyệt Nguyệt nhìn biểu hiện của mấy người đó, biếtrằng lấy đại danh của Trâu Tướng Quân ra là có thể có được vài phần sức mạnh uyhiếp, thấy vững dạ, lập tức ưỡn thẳng lưng lên, lời nói cũng trở nên trôichảy, chỉ vào Ngụy Nhất, lớn tiếng nói: "Cậu ấy chính là vị hôn thê củaTrâu Tướng Quân!".
Nguyệt Nguyệt không biết việc Ngụy Nhất và Trâu TướngQuân đã đăng ký kết hôn, vẫn nghĩ rằng hai người còn đang hẹn hò. Nhưng đã mộttháng nay, không thấy Trâu Tướng Quân tới tìm Ngụy Nhất, chỉ e anh ta cũnggiống như Vĩ, có mới nới cũ. Trong lòng Nguyệt Nguyệt cũng đang thấp thỏmkhông yên. Nhưng ngoài miệng vẫn vô cùng uy phong, cụm từ vị hôn thê được phátâm một cách rõ ràng mạch lạc, bừng bừng hào khí.
Cô gái sơn móng tay màu đen nổi cơn thịnh nộ, gào lên:"Mày cũng biết tự dát vàng vào mặt mình cơ đấy!", hét lên xong, cô taliền nhào người tới.
Cô gái có đôi khuyên tai to bản có phần bình tĩnh hơn,khẽ khàng ngăn cô bạn lại, hất hàm về phía Ngụy Nhất, hỏi: "Mày têngì?".
Ngụy Nhất bản tính lương thiện, thấy đối phương đãtrở nên hiền hòa hơn, bản thân mình cũng không tiếp tục cố chấp nữa, liền nóimột cách hàm hổ: "Ngụy Nhất".
"Duy Nhất?", cô gái có đôi khuyên tai to bảnđắn đo nhắc lại.
"Ừm", Ngụy Nhất cũng không nghe rõ lời côta.
Cô gái đeo đôi khuyên tai to bản quay sang nhìn cô bạnsơn móng tay đen, hai người mỉm cười đầy khinh miệt.
Mấy năm trước, Trâu Tướng Quân đã đính hôn, việc nàymọi người đều biết. Đối tượng là con gái của Ngụy Đông Cốc, là một thiên kimtiểu thư danh giá đích thực. Nhưng thấy Ngụy Nhất khí chất bình thường, ngâythơ non nớt, trông thế nào cũng không giống với con gái do nhà họ Ngụy nuôidưỡng. Cô gái đeo đôi khuyên tai to đùng có tính cẩn thận hơn, hỏi rõ tên củacô trước, nhưng cô gái này không phải họ Ngụy, trong lòng đã rõ - Nguyệt Nguyệtrõ ràng là con bé thối tha chó cùng dứt dậu, thấy không thể không dạy cho nómột bài học, tìm hiểu, biết rõ thân thế của vài công tử con nhà thế gia mà dámlôi bừa Trâu Tướng Quân ra dọa người khác.
Ngụy Nhất không rõ những toan tính trong đầu đôiphương, thấy bọn họ đã dừng tay, thầm nghĩ, mình chịu thiệt một chút cũng khôngsao, cô liền kéo tay Nguyệt Nguyệt định đi khỏi đó.
Mấy cô gái kia đâu dễ dàng bỏ qua như vậy, cô gái đeođôi khuyên tai to là bỉ ổi nhất, lại muốn trước là quân tử sau là tiểu nhân,làm nhục Ngụy Nhất một trận trước mặt mọi ngưòi. Cô ta hòa nhã nói với NgụyNhất: "Hóa ra là mợ cả tương lai của thiếu gia họ Trâu đó ư! Tặc tặc,chúng tôi có mắt mà như mù, thật sự có mắt mà không thấy Thái Sơn! Ban nãy đãmạo phạm tới chị rồi, mong chị bỏ qua cho chúng tôi, thông cảm cho chúng tôi!".
Ngụy Nhất không biết đó là một mưu kế, đối phương đãkhách sáo, cô lại thấy xấu hổ, xua xua tay, khiêm tốn nói: "Không sao,không sao...".
"Ngoài miệng chị nói là không sao, nhưng biếtđâu, tối về, nằm kề vai sát gối trên giường, chị lại thẽ thọt thêm dầu vào lửakể cho Trâu Tướng Quân mọi chuyện, vậy thì chị em chúng tôi chẳng phải sẽ khôngcòn đường sống hay sao?"
"Không có chuyện đó đâu, không có chuyện đóđâu." Ngụy Nhất nghe thấy từ "trên giường" trong lời nói của côta, nhớ tới cảnh mình và Trâu Tướng Quân vài lần âu yếm, có chút xấu hố, cúigằm mặt xuống.
Cô gái đeo đôi khuyên tai to bản thấy Ngụy Nhất nhútnhát như vậy, càng khẳng định rõ những nghi ngờ của mình, nở nụ cười tươi nhưhoa cúc nói: "Vậy chị ơi, chị gọi cho Chủ tịch Trâu một cú điện thoạitrước mặt bọn em đi, nói rằng chị vừa vui chơi uống rượu với bọn em rất vuivẻ, như thế thì bọn em mới yên tâm được chứ!".
Ngụy Nhất cũng không nghĩ ngợi gì, thật thà trả lờiluôn: "Tôi đã xóa số điện thoại của anh ta rồi".
Cô gái đeo đôi khuyên tai to bản đưa mắt nhìn đám bạnmột cái, nụ cười kỳ quái trên môi lại càng rõ hơn, cô gái sơn móng tay màu đencười tươi bước tới, khom người lễ phép, rút điện thoại của mình ra đưa lêntrước mặt Ngụy Nhất: "Không sao, em và anh ấy còn có chút tình cảm...",cô ta nhìn chằm chằm vào Ngụy Nhất, nở một nụ cười xinh đẹp mang theo ý giễucợt, "mặc dù rất nhạt nhẽo, rất nhạt nhẽo! Tặc tặc! Đám tiểu nhân nhưtụi em đâu dám so bì với thân phận cao quý của chị! Chị dùng điện thoại của emđể gọi cho anh ấy vậy!".
Ngụy Nhất rủa thầm, tác phong của tên Trâu Tướng Quânnày quả thật vô cùng lỗ mãng, chỗ nào cũng reo rắc tình cảm! Trong lòng khôngvui, cũng chẳng buồn nhìn vào điện thoại di động của cô gái sơn móng tay màuđen kia.
Cô ta cất một tràng cười lạnh lùng, từ từ thu taylại, sau đó không chút âm thanh, trở tay giáng một cái tát, miệng cũng khôngquên mắng chửi: "Đổ lẳng lơ! Đúng là không biết xấu hổ!".
Toàn bộ thể diện mà cô ta đã bị mất vì Trâu TướngQuân đều được trút hết lên người Ngụy Nhất.
Nguyệt Nguyệt thấy Ngụy Nhất bỗng nhiên phải chịu mộtcái tát, cơn say cũng đã tỉnh được vài phần, nỗi tức giận sôi lên, định lao tớiẩu đả với đối phương. Nhưng cô bị Ngụy Nhất giữ chặt lại, "Đừng, tớ khôngsao".
Cô gái có đôi hoa tai to bản nở nụ cười nham hiểm,dáng điệu nho nhã, uyển chuyên bước tới bên Đội trưởng Mã, ngồi xuông, chemiệng cười nghiêng ngả: "Anh Mã của em ơi, em có một chuyện rất vui, anhcó muốn nghe không?".
"Bây giờ có một số nữ sinh, không biết có phảido nghèo quá hóa điên hay không, nhìn thấy đàn Ông là bất chấp tất cả bám chặtlấy! Ha ha, ban nãy còn buồn cười hơn nữa, lại còn có người tự nhận là vị hônthê của Trâu Tướng Quân! Buồn cười đến nỗi nước mắt của em trào hết cả ra đâynày! Bọn chúng cứ nghĩ rằng mượn bừa đại danh của Trâu Tướng Quân là có thể bảođảm an toàn sao? Chúng cũng không nghĩ xem, vị hôn thê của Trâu Tướng Quân saocó thể để chúng mạo phạm như vậy chứ! Mang giày cho Chủ tịch Trâu, e rằng chủtịch còn phải suy nghĩ năm lần bảy lượt nữa là! Anh Mã, phụ thân của Chủ tịchTrâu là Bộ trưởng Trâu cũng có chút quan hệ với anh, anh nói xem, câu chuyệncười này có hay không hả?"
Đội trưởng Mã ngoác miệng ra một cách lấy lệ, vô cùngthích thú nhìn Ngụy Nhất, thấy cô đang ngân ngân nước mắt nhìn mình, có chútđộng lòng, nói lớn: "Cô bé kia ban nãy nói mẹ cô ấy còn là đổng hương củaanh! Bọn em đừng bắt nạt người ta nữa, trông dáng vẻ tội nghiệp thế cơmà!"
Cô gái đeo khuyên tai to bản vừa nghe vậy lại càng tươicười rạng rỡ: "Hóa ra là một em gái Tứ Xuyên? Ở khách sạn của chúng em,nhân viên dọn vệ sinh đều là người Tứ Xuyên, mấy đứa con gái đó, cậy mình cókhuôn mặt trắng trẻo, thấy khách nam là bám riết lấy để câu kéo khiến bọn emthật khó quản lý! Ổ! Anh Mã, không phải em có ý nói người Tứ Xuyên không tốtđâu, đương nhiên là người tốt thì chiếm đại đa số, giống như Đội trưởng Mãđây mà, là một người Tứ Xuyên cực kỳ, cực kỳ tốt, đúng là đại gia!", cô tagiơ ngón tay cái thanh mảnh lên với Đội trưởng Mã.
Người khi xa quê, thấy đồng hương bị người taức hiếp, nếu nói là khôngtức giận cũng không được, sắc mặt của Đội trưởng Mã đã sa sầm xuống nhưng mấycâu nói Ninh bợ của cô gái đeo khuyên tai to bản thật hữu dụng, hơn nữa đốiphương lại là một đại mỹ nữ yểu điệu, kiều diễm, liền không so đo nữa,nở nụ cười tươi như hoa.
Cô gái mang giày cao gót cũng tiến đến, khinh bỉ nói:"Em đã nói nó chính là đồ làm thuê đến từ Tứ Xuyên mà!".
Vị khách đeo kính gọng vàng vốn đã rất ngưỡng mộnhan sắc của cô gái đeo khuyên tai to bản, vội vàng nói theo một cách nịnh bợ:"Chưa biết chừng, cái danh sinh viên cũng là mượn bừa đấy! Các cô gái bâygiờ vì muốn kiếm tiền, cách gì mà chẳng nghĩ ra được. Đàn ông thích loại hànggì, cô ta chỉ cần lắc mình một cái, là biến thành ngay mặt hàng đó!".
Ngụy Nhất tức đến nỗi run bắn cả người, hai mắt đỏhoe, kéo Nguyệt Nguyệt định đi khỏi đó.
Cô gái sơn móng tay màu đen đứng ở cửa chặn họ lại.
Đám người này đều là những người không biết sợ gì cả.Mọi người đều biết, ba đời nhà họ Ngụy đều là người ở thành phố B, làm gì có bàmẹ tới từ Tứ Xuyên! Thấy rằng lời nói dối không cần kiểm chứng cũng tự lộ ra.Giờ đây đã xác định được hai cô gái này thân phận thấp hèn, đang buồn vì dạonày cảm thấy cuộc sống nhạt nhẽo, khó khăn lắm mới tìm thấy chút niềm vui,sao dễ dàng buông tha cho họ được.
Cô gái sơn móng tay màu đen cười hì hì, tiến lên phíatrước, tách Ngụy Nhất và Nguyệt Nguyệt ra. Lúc này, Nguyệt Nguyệt đã mềm nhũnngười, không cần người bên cạnh ra tay cũng tự ngã bệt xuống đất. Vậy là cô gáisơn móng tay đen đẩy mạnh cô một cái từ phía sau, Nguyệt Nguyệt ngã sấp xuống,nằm sõng soài trên sàn, không hề động đậy, cứ thế lịm đi.
Ngụy Nhất sợ hãi, giãy giụa muốn chạy tới thì bị côgái sơn móng tay màu đen túm váy kéo mạnh. Trong lúc giằng co, chiếc váy màutrắng ngà của Ngụy Nhất bị xé toạc mội mảng lớn ngay cổ áo, lập tức sắc trắngkiều diễm lộ ra khiến đám sói già đang đứng quan sát thèm nhỏ dãi.
Ngụy Nhất vô cùng phẫn nộ, xấu hổ, túm chặt lấy chỗ cổáo bị rách, quắc mắt lên nhìn cô gái sơn móng tay màu đen kia.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Có chiêu trò gì thì giở rađi? Chẳng phải mày là bà lớn có Trâu Tướng Quân hậu thuẫn sao? Mày gọi anh tatới cứu đi? Đồ lừa đảo không biết xấu hổ! Tao nói cho mày biết, bà đây mới làngười phụ nữ của Trâu Tướng Quân!", cô gái sơn móng tay màu đen khôngchiếm được trái tim của Trâu Tướng Quân, lúc này liền tiện thể nói cho sướngmiệng. Mấy cô gái còn lại bật cười. Ngụy Nhất đâu còn tâm trí chú ý tới biểuhiện của người khác, thầm nghĩ nếu cô ta và Trâu Tướng Quân không có quan hệtình cảm với nhau, một người con gái chắc sẽ không thể bất châp sự trong sạchmà nói năng một cách hồ đổ như vậy. Ngụy Nhất chắc chắn rằng Trâu Tướng Quân đãlén lút qua lại với cô gái sơn móng tay màu đen này, lập tức mọi hy vọng vớicái tên họ Trâu kia đều tan thành mây khói.
Cô gái sơn móng tay màu đen thấy Ngụy Nhất cúi đầutrầm tư, bộ dạng đau khổ, tưởng rằng những lời nói dối ban của cô bị phát giácnên mới xấu hổ như vậy, bèn đắc ý cười nham hiểm. Cười xong, lại túm tóc NgụyNhất, giơ tay định đánh vào mặt cô, thề rằng muốn trút hết mọi nỗi thù hậntrong lòng với Trâu Tướng Quân lên người đứa con gái tự làm tự chịu này. Nhưngphút chốc cô ta lại bị một giọng nói trầm trầm ngăn lại: "Vội vàng gì chứ!Không đánh có được không? Một cô em ngon lành như thế, đánh hỏng mặt rồi cònvui vẻ làm sao được? Bảo các em đừng bắt nạt cô ấy nữa mà!", lại là giọngcủa Đội trưởng Mã.
Đội trưởng Mã bấy giờ đã đứng trước mặt bọn họ khẽ nởnụ cười, kéo Ngụy Nhất lại, khom lưng giúp cô phủi phủi lớp bụi đất trên đầugối, lạnh lùng hỏi: "Em gái, có đau không?".
Ngụy Nhất cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, khôngđể chúng rơi xuống, ánh mắt nảy lửa, hằn học nhìn cô gái sơn móng tay màuđen.
Cô ta không ngờ Ngụy Nhất vẫn chưa chịu ngoan ngoãn,liền nổi giận, lại định ra tay nhưng bị Đội trưởng Mã ngăn lại. Đội trưởng Mãsa sầm nét mặt: "Sao vậy, anh đã nói rồi mà, em gái! Anh bảo em đừng đánhnữa, đừng đánh nữa, em có nghe rõ không? Cứng đầu với anh là muốn nói người TứXuyên bọn anh nói được mà không làm được hả?".
Cô gái sơn móng tay màu đen thấy Đội trưởng Mã đã tứcgiận, không dám làm càn nữa. Cô gái đeo khuyên tai to bản cười hì hì tiến lêngiảng hòa, nắm lấy tay của cô bạn, khuyên nhủ: "Cậu không nhận ra sao?Anh Mã đã thích cô em này rồi, ai dám qua mặt anh Mã cơ chứ? Thôi, bỏ qua, đi,các chị em, bọn mình đi uống rượu thôi, không nên vì một người lạ mặt mà trởnên mất vui, hôm nay cho qua, đã có anh Mã rồi", cô ta nói đến đó, buôngmột ánh mắt phóng đãng về phía Đội trưởng Mã, “Hì hì, đã có anh Mã thu nhận lờicầu khẩn của cô ta ở chỗ khác rồi!”
Đội trưởng Mã nắn bóp cánh tay của Ngụy Nhất, thậtmịn màng, dễ chịu, lại được câu nói vô cùng hoang đường của cô gái đeo khuyêntai to bản khơi gợi, lập tức nổi cơn dục vọng, ánh mắt nhìn Ngụy Nhất càng lúccàng sâu hơn.
Đám các cô gái này đã chơi bời nhiều năm trong chônlàng chơi, ai mà không biết cái gã lừa lọc họ Mã này đang có ý định gì, lập tứchết cơn giận dữ, vui vẻ ra bên cạnh uống rượu cùng mấy đàn anh trong độiPhòng cháy chữa cháy.
Ngụy Nhất cảm ơn Đội trưởng Mã, rồi nói muốn ra về.Đội trưởng Mã chỉ vào Nguyệt Nguyệt - lúc bây giờ đã được đỡ ngồi lên ghế,nói: "Nguyệt Nguyệt say như thế kia, đi làm sao được? Đợi cho cô ấy ngủmột chút đi! Chúng ta cùng nói chuyện tiếp. Ban nãy chỉ là hiểu lầm, mấy côem kia thực ra đều là bạn, tục ngữ nói rất đúng, không đánh nhau thì khôngquen biết mà!".
Đội trưởng Mã vừa nói vừa kéo Ngụy Nhất ngồi xuốngghế bản thân ông ta cũng ngồi xuống cạnh cô. Ông ta giúp Ngụy Nhất sửa lạimái tóc rối bù, lại tận tay bóc nho đút cho Ngụy Nhất. Ngụy Nhất cau mày nóikhông muốn nhưng dù sao đối phương cũng là bề trên, lại vô cùng nhiệt tìnhnên cô đành nếm một quả.
Đội trưởng Mã lại mời Ngụy Nhất uống rượu, NgụyNhất nói mình bị dị ứng với men rượu, nhất định không uống. Đội trưởng Mãthấy có phần mất mặt, bộ dạng như sắp nổi giận, Ngụy Nhất thầm tính toán:Nguyệt Nguyệt đã ngủ thiếp đi rồi, bản thân mình sức lực lại yếu, không thểtự nâng đỡ cậu ấy được, lát nữa còn phải nhờ cậy vào Đội trưởng Mã, vì vậy bâygiờ không thể dễ dàng đắc tội với họ được. Vậy là cô cau mày, nghiến răng lại,ngửa cổ uống một hơi cạn ly rượu. Người bên cạnh lập tức vỗ tay tán thưởng,nói rằng chỉ giả vờ không biết uống rượu, hóa ra là một tay tửu lượng tốt, làhào kiệt trong giới nữ nhi.
Đội trưởng Mã vô cùng phấn khởi, lại rót thêm một lynữa, dỗ dành Ngụy Nhất uống tiếp.
Rượu XO không chế thêm nước, cô liên tiếp uống ba ly.Chỉ khoảng mười phút sau, Ngụy Nhất liền có phần lắc lư lảo đảo, đầu đau hoamắt, miệng lưỡi cứng lại, chân tay cũng không ngừng khua khoang, đưa mắt nhìn,mặt Đội trưởng Mã lại biến thành ba khuôn mặt. Cô lắc lắc đầu, xua tay nóikhông thể uống được nữa.
Đội trưởng Mã cúi người xuống, xoa xoa vuốt vuốt bắpchân nhẵn nhụi của Ngụy Nhất, nói rằng đang giúp cô kiểm tra vết thương.
Trong lúc mơ màng, Ngụy Nhất vẫn biết đối phương đanglợi dụng cơ hội đó để quấy rối mình, vậy là cô liền khom người xuống vỗ vào tayông ta, uốn lưỡi nói: "Đừng... như vậy! Em... không bị thương!".
Trong lúc say rượu, lời nói cự tuyệt lại nghe nhưtiếng nũng nịu.
Đội trưởng Mã đâu dễ dàng bỏ qua như vậy, thấy NgụyNhất cúi người mông, cổ áo đã bị rách, lộ rõ một mảng da trắng ngần, chiếc váyvố khoét cổ sâu hình chữ V lúc này đã để lộ hai gò bổng đảo căng tròn mơn mởn.Ồng khẽ nuốt nước bọt, giúp cô chỉnh lại cổ áo. Bàn tay thô ráp, nóng bỏng củaông ta chạm vào làn da của Ngụy Nhất khiến cô rùng mình, tỉnh táo hơn nhiều,nghiêm mặt lại đẩy Đội trưởng Mã ra, nói: "Đội trưởng Mã, em tôn trọng gọianh là anh, xin anh hãy tự trọng!". Chưa bao giờ Đội trưởng Mã lại bị mộtđứa trẻ vắt mũi chưa sạch giáo huấn như vậy, ông ta mượn men rượu, nổi giậnđùng đùng.
Ban đầu, Đội trưởng Mã đã được bọn đàn em cung kínhmời vài ly, vốn đã say tới bảy, tám phần, uống tới phút cuối, hứng khởi ngàycàng dâng cao, còn tự mình đi tìm rượu để uống. Bây giờ cũng đã bắt đầu lảođảo rồi. Vốn đã có ý định uống rượu xong sẽ tìm thú vui giải tỏa, từ khi nhìnthấy Ngụy Nhất khép nép đi vào, Đội trưởng Mã đã nhắm trúng cô gái này, giờ đâycơ thể mềm dịu nõn nà đó đang ở trong vòng tay, vịt đã được nấu chín, sao cóthể dễ dàng buông tay được?
Đội trưởng Mà trong lòng rất tức giận nhưng khôngbiểu lộ ra ngoài, cố gắng kiềm chế, kiên nhẫn ghé khuôn miệng nồng nặc mùirượu vào bên tai Ngụy Nhất, nói: "Em gái đây thật lòng thích em. Sau này,em theo anh là được rồi! Bảo đảm em sẽ không phải lo chuyện ăn uống, phố B nàysẽ không có ai dám bắt nạt em đâu! Một thân một mình em đến thành phố này,chắc chắn là đã phải chịu nhiều vất vả, khổ sở. Tất cả là vì cái gì chứ?Chẳng phải là vì tương lai sáng sủa, vinh hoa phú quý sao? Những thứ đó, anhđều có thể cho em! Em thấy sao? Có được không? Bé yêu của anh. Nói đoạn, khôngkiềm chế được cơ thể đang rạo rực, ông ta ôm chầm lây Ngụy Nhất, hôn lên đôimôi nhỏ xinh màu anh đào của cô.
Ngụy Nhất sợ hãi, chống cự lại, cố gắng giãy giụa,tay đâm chân đạp, luôn miệng kêu cứu. Trong đám người ở đây, nhân vật họ Mã làgiữ chức vụ lớn nhất, ai nấy đều vờ như không nhìn thấy gì vì chẳng dám nhổlông cọp. Mấy cô gái kia thậm chí còn vui vẻ xem màn kịch hay khi thấy ngườikhác gặp hoạn nạn, hào hứng uống rượu, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Ngụy Nhất đã uống rượu, lúc này lại dồn toàn bộ sứclực giãy giụa, sức phản kháng quả là không yếu, đạp bừa một cái lại trúng bộ hạcủa Đội trưởng Mã. Chỉ thấy nhân vật họ Mã kia kêu "Á" một tiếng đauđớn, khuỵu người xuống, mãi vẫn không đứng dậy được.
Ngụy Nhất thoát được vòng kìm kẹp, thừa cơ định chạytrốn.
Đội trưởng Mã hôm nay bị ngã khuỵu dưới tay của một côbé, liền nổi cơn thịnh nộ. Ngữ khí tức giận, nghiến răng ra lệnh cho cấp dưới:"Bắt nó lại cho tao! Đạp vào mông hổ rồi còn đòi chạy trốn ư? Xem mày cóchạy được không? Có mà chạy đằng giời!"
Ngụy Nhât lập tức bị hai người đàn ông túm lại, ấnngồi xuổng sô pha, không thể động đậy được dù chỉ một chút.
Đội trường Mã ôm lây chỗ kín, xoa xoa một hồi, cơnđau giảm bớt mới từ từ đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói với Ngụy Nhất:"Con đàn bà ngu ngốc này, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!Lão ta hôm nay sẽ cho mày quỳ rạp xuống đất mà xin tha mạng!".
Ngụy Nhất thấy Đội trường Mã tiếp tục áp sát, vàomình ánh mắt đục ngầu, vằn lên nhữngtia nhìn đầy nhục dục, mấy người đàn ông xung quanh liên tục phát ra nhữngtiếng cười dâm đãng, biết bọn họ đang muốn làm gì, cô sợ đến nỗi tứ chi mềmnhũn nhưng trong lòng biết rõ thân phận của mình, thề rằng thà chết cũng phảigiữ gìn sự trong sạch. Khi Đội trưởng Mã tiến lại gần, cô nhằm thật chuẩn, lạigiơ chân lên đạp một cú thật mạnh.
Nhưng lần này lại không trúng đích, Đội trưởng Mã bịxui xẻo một lần nên rút kinh nghiệm, sớm đã có đề phòng, tức giận nói:"Giữ chặt cả chân nó lại cho tao! Con đàn bà này hai chân khua khoắng loạnxạ, sức lực cũng không vừa đâu! Suýt nữa thì nó cho cậu bé của tao đi đờirồi!".
Cả chân lẫn tay của Ngụy Nhất đều bị giữ chặt, nhưmột con cừu non bị trói chặt trên bàn mổ, chỉ có thể rơi nước mắt, mặc chongười ta giết hại.
Đội trưởng Mã có thể coi là một nhân vật có vai vế,quyền cao chức trọng trong thành phố B này, tuyệt đối không thể so đo với mộtcon bé trẻ ranh trói gà không chăt trước mặt mọi người được, cảm thấy như thếrất mất thân phận. Nhưng, một là Đội trưởng Mã đã uống khá nhiều rượu, nửathân dưới không chế nửa thân trên; hai là ông ta cũng thật sự thích Ngụy Nhất,có lòng muốn cô trở thành người tình của mình. Thấy Ngụy Nhât tự xưng là bạngái của Trâu Tướng Quân, đoán rằng cô cũng là một tín đồ muốn dựa dẫm vàongười có quyền thế chỉ cần có cơ hội là nhất định sẽ túm lấy. Ông ta tự nhậnmình không trẻ trung như Trâu Tướng Quân nhưng trong mắt các cô gái trẻ chưatốt nghiệp đại học, ông vẫn được coi là một cây lớn xum xuê tươi tốt, mà sựgiãy giụa của Ngụy Nhất lúc này, chẳng qua là vì bị mọi người giữ chặt, cóchút ngờ vực không rõ ràng; ba là Ngụy Nhất lúc này vẫn là đối tượng ngắm bắncủa mọi người, bản thân lần này chẳng qua cũng chỉ là giúp mọi người giải tỏasự phẫn nộ mà thôi, tuyệt đối không thể để người khác coi thường được.
Cân nhắc vài lần, hành vi của ông ta bắt đầu trở nênđiên cuổng hơn.
"Em gái, bây giờ cầu xin anh trai tha mạng, anhMã đây chút nữa sẽ nhẹ tay hơn một chút, cho em bớt khổ sỏ, em có chịu nóikhông?", Đội trưởng Mã lượn qua lượn lại, vuốt ve khuôn mặt của NgụyNhất, dỗ dành.
Ngụy Nhất né tránh bàn tay của ông ta, biết bản thânmình khó có thể thoát được, mọi hy vọng đều tan biến hết, cô nhắm chặt mắt,cắn chặt đôi môi, không nói lời nào.
"Hừ! vẫn cứng đầu cứng cổ hả? Thực ra, anh đâyrất thích tính cách đó! Rất thú vị! Rất dữ dằn!", nụ cười dâm đãng củaĐội trưởng Mã vang lên, dặn dò đàn em, "Mấy đứa chúng mày, đưa các em đâyra ngoài nhảy nhót, khiêu vũ, nửa tiếng sau hãy quay lại. Tao còn có chút ânoán riêng tư cần giải quyết với cô em này!".
Mọi ngưòi đồng loạt cười đùa, nói đại ca mạnh mẽ nhưrồng cuốn hổ chồm, khiến bọn em đây cũng phải tự cảm
,1 A/ A/ * Ạ?
thấy xấu hổ.
Một đám người cười đùa vui vẻ, rầm rộ rời đi, lúc racửa còn dặn nhân viên phục vụ, không được cho bất kỳ ai vào trong phòng, rồiđưa tay đóng cửa. Nhưng họ lại đều quên mất một nhân vật đang nằm sõng soàitrên ghế sô pha - Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt lúc này đã có phần tỉnh táo, biết sựtrong sạch của Ngụy Nhất khó có thể giữ được trong lúc này, đừng nói Độitrưởng Mã là một quan chức không thể đắc tội, cho dù có gắng hết sức, lấy hếtdũng khí xông lên quyết sống chết một phen với ông ta thì với sức của một côgái như cô, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, tự chui đầu vào rọ. Trước mắt,chỉ duy nhất một người có thể cứu được Ngụy Nhất. Nguyệt Nguyệt dựa vào ý chíkiên cường, gắng gượng nhấc người dậy, dùng chút sức lực yếu ớt, gửi một tinnhắn cho người đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]