Đội trưởng Mã tính tình phóng khoáng, bật cười ha hả,thể hiện sự quan tâm như một người cha nhân từ, Ngụy Nhất mới mở miệng đã gọingười ta là chú, Đội trưởng Mã cũng không phiền lòng, giọng nói đặc sệt âm TâyNam, ôn tồn đính chính: "Phóng khoáng một chút đi mà! Cần gì phải gọi bọnanh già thế! Cứ giông như Nguyệt Nguyệt ây, gọi bằng anh là được rồi! Như thếmới thân thiết!".
Ngụy Nhất thấy khẩu âm của ông ta gần giống với ngườimẹ đã quá cô của mình, bât giác cảm thấy gần gũi hơn vài phẩn, tâm lý đề phòngcũng được giảm nhẹ. Ngụy thật thà nói: "Anh Mã có phải là người Tứ Xuyênkhông?’
Đội trướng Mã cười lớn, nói: "Anh đây rõ ràng nóitiếng phổ thông rất chuẩn, chỉ sơ ý một chút đã khiến cô em nghe ra giọng địaphương rồi".
Ngụy Nhất nhanh nhảu nói: "Bởi mẹ em là người TứXuyên mà!".
Đội trưởng Mã lại bật cười sảng khoái, vỗ vỗ vào mubàn tay của Ngụy Nhất một cách rất tự nhiên, nói: "Ổ! Hóa ra là đồnghương! Chẳng trách vừa nhìn thấy cô em, anh đã có cảm giác thật dễ chịu, đúnglà các cô em Tứ Xuyên của chúng ta vẫn xinh đẹp hơn! Có khi chúng ta còn có họhàng ấy chứ!".
Mấy tên cấp dưới của Đội trưởng Mã thi nhau nịnh bợ,nói người Tứ Xuyên thật tốt, khí hậu phương Nam trong lành, không có gió cát,da dẻ cũng đẹp hơn các cô gái phương Bắc, thảo nào Ngụy Nhất vừa bước vào, bọnanh đã thấy em thật nõn nà, hóa ra là đổng hương với Đội trưởng Mã.
Xa quê gặp được đồng hương, vốn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/2057853/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.