Ngụy Nhât thấy phong cảnh hai bên đường không giốngvới đường về trường, liền hét ầm ĩ đòi về trường để đi học. Khuôn mặt của TrâuTướng Quân không chút biểu cảm, anh rút di động ra, bấm máy gọi cho NguyệtNguyệt: "A lô, anh là Trâu Tướng Quân đây, Ngụy Nhất không muốn quay vềtrường, em xin phép giúp cô ấy nhé! ừm. Tạm biệt!". Cô gái ở đầu dây bênkia là người ăn quả nhớ kẻ trồng cây, nhờ Trâu Tướng Quân mà cô đã gặp đượctình yêu thật sự, giờ đang cảm động muốn được báo đáp. Giờ đây có thể giúp TrâuTướng Quân, cô liền vội vàng gật đầu, tuyệt đối nghe theo những gì anh saikhiến.
Trâu Tướng Quân tắt điện thoại, nhún nhún vai:"Xin nghỉ rồi".
Ngụy Nhất bị kích động đến nỗi luôn miệng hét ầm ĩ:
“Anh... anh là đồ tiểu nhân bỉ ổi! Anh là đồ lưu manh!Anh muốn đưa em đi đâu hả?”.
"Á! Nhẹ một chút! Em cầm tinh con mèo à?"Trâu Tướng Quân đau quá, nghiêng người tránh. Nói xong, cặp mày rậm khẽ nhíu,anh nở nụ cười đầy mờ ám, nhìn Ngụy Nhất. "Bộ dạng của em như vậy mà vẫnsợ bị bắt cóc đem bán sao? Anh chỉ đưa em về nhà thôi mà."
Xe dừng lại ở một khu căn hộ cao cấp trong trung tâmthành phố.
Ngụy Nhất xoa xoa cổ, hỏi này hỏi nọ.
Trâu Tướng Quân nói: "Nhà anh".
"Vậy căn hộ lần trước là của ai?"
Trâu Tướng Quân nói: "Căn hộ đó gần công ty nênanh ở một mình cho tiện. Bây giờ có vợ rồi, đương nhiên là phải chuyển về đâychứ".
"Hả? Anh sống một mình sao? Hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/2057850/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.