Trâu Tướng Quân ôm ghì lấy Ngụy Nhất, lần này thì anhkhông thể kiềm chế nổi dù chỉ là nửa giây, bàn tay không biết xấu hổ cứ lướtlên lướt xuống trên người Ngụy Nhất. Ngụy Nhất cao giọng kêu lên một tiếng, bựcbội vì anh tùy tiện cợt nhả với mình, dốc túi đánh ván bạc cuối cùng, cắn mộtmiếng thật đau lên vai Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Quân đau quá, buông cô ra,Ngụy Nhất thừa cơ vội vàng chui ra khỏi túi ngủ, định bỏ chạy, Trâu Tướng Quânđã kịp phản ứng lại, nhào tới túm chặt lấy cổ chân cô. Cả hai cùng ngã nhào lênchiếc túi ngủ mềm mại, theo đà lăn một vòng, sợi dây buộc của lều vải khôngchịu nổi sức đè nặng của hai người khiến cho chiếc lều đổ sập xuống, bó gọn haingười bên trong.
Nửa đêm khuya khoắt, An Dương và Hoa Dung bị kéo tớigiúp dựng lại lều. Hai người bị đánh thức khi đang ngon giấc nên rất không vui,Hoa Dung làu bàu hỏi: “Tại sao không gọi Vĩ tới giúp?”.
Trâu Tướng Quân nắm tay lại, thần thái tự nhiên nói:“Cậu ấy mệt rồi”.
Ngụy Nhất đang được bao bọc trong chiếc áo khoác củaTrâu Tướng Quân, ngồi trên một phiến đá, tinh thần rệu rã, nghe được câu nóicủa Trâu Tướng Quân, cô “Hừ” một tiếng đầy khinh bỉ, quay mặt không thèm nhìnanh.
An Dương cười hì hì, lắc đầu: “Lều cũng bị đánh sập,tặc tặc, từ trước tới giờ chưa có trận nào cuồng nhiệt như vậy đấy!”.
Ngụy Nhất càng vùi sâu khuôn mặt xuống giữa hai đầugối, không dám ngẩng đầu lên.
Nhu cầu chiếm hữu của Trâu Tướng Quân rất mạnh, thấyngười khác reo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-la-tieu-nhan-sau-la-quan-tu/2057848/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.