Mười mấy năm là đồng môn, Sở Mộ Nhiễm chưa từng thấy Minh Trạm cười, khi hắn muốn xác nhận lại, chỉ thấy chính mình ngả ngữa, Minh Trạm vội vòng qua lưng hắn, cái mỉm cười vừa rồi trong giây lát chợt lướt qua không thể tìm thấy. 
Thải Vân sư tỷ rốt cuộc phát hiện hai người đang ôm nhau, thần sắc trên mặt so với Sở Mộ Nhiễm trên không trung giống nhau đến kinh ngạc. Cơ miệng run run vài cái vẫn chưa nói ra tiếng, chợt thấy chén rượu đổ trên bàn lập tức hiểu ra, vội bước nhanh tới hỏi: “Sở sư đệ say sao?” Tuy là câu nghi vấn, lại là xác định không thể nghi ngờ: “Ta còn nói Sở sư đệ dễ gì chịu cho người khác ôm, thì ra là uống say.” 
Minh Trạm gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng lời của Thải Vân sư tỷ, lại nói: “Ta đưa Sở sư huynh về.” 
Thải Vân sư tỷ chần chờ nói: “Vậy Sơn Yến……” Sơn Yến là việc trọng đại của Thiên Môn Sơn không mấy khi có, cứ như Minh Trạm ngày thường một lòng tu hành ru rú ở trong nhà, hiếm khi xuất hiện ở nơi náo nhiệt như vậy, bây giờ mới tới không bao lâu lại bởi vì hộ tống sư huynh uống say mà rời đi, chỉ sợ trong lòng hắn có bất bình. 
Lúc này người uống say bỗng nhiên lẩm bẩm một tiếng, Minh Trạm hơi hơi cúi đầu đi nghe: “Cái gì?” Nhưng lúc này Sở Mộ Nhiễm đã hoàn toàn say nghiêng ngã, không biết hôm nay là hôm nào thân này trao là ở chỗ nào, tuy như thế cũng không thay đổi bản sắc kiêu ngạo ương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-kia-co-mot-doi-ke-thu/54314/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.