Chất độc của chuột bay thấm vào miệng vết thương kịp thời được Minh Trạm hút ra, không có thấm qua da, hơn nữa cũng kịp thời thoa thuốc, không qua mấy ngày mặt ngoài miệng vết thương đã kết vảy, không giống như đời trước tổn thương tới thân thể hắn.
Không có vì đau buồn mà tổn thương tâm thần, không quá sáu bảy ngày, thân thể đã điều dưỡng tốt đẹp. Sống lại một đời, hắn đối với chuyện tu hành không cấp bách giống như đời trước, phần nhiều thuận theo tự nhiên. Lúc này tâm thần hắn ổn định, tâm mạch do ở Tiên Đô Phong quỳ mà bị thương còn chưa hoàn toàn khỏi, hắn liền không ra cửa một bên tịnh dưỡng gân mạch, một bên tinh tế suy nghĩ về sau cùng Minh Trạm ở chung như thế nào.
Ngày ấy Minh Trạm đưa hắn về đến Đệ Tử Ngọa, liền dứt khoát lưu loát rời đi, từ nay về sau mấy ngày đều không xuất hiện trước mặt hắn, câu “Cảm ơn” chưa ra khỏi miệng cứ như vậy bị nghẹn ở ngực.
Lúc Minh Trạm ở gần quá hắn đứng ngồi không yên, cả người bất cứ chỗ nào cũng không thoải mái, lúc này Minh Trạm xa hắn, hắn lại hận không thể trở về lúc còn là nguyên thần, bay tới bên người Minh Trạm xem hắn đang làm cái gì. Đương nhiên cũng chỉ có thể tưởng tượng, hắn lúc này là người sống sờ sờ, nếu muốn nguyên thần xuất khiếu, không chết cũng là gần chết.
Thải Vân sư tỷ ngày ngày đưa tới đan dược tẩm bổ tâm mạch, phối hợp với công pháp chữa thương, cảm giác đau ở ngực từ từ đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-kia-co-mot-doi-ke-thu/1839796/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.