Buổi chiều hôm ấy gió mát thổi vi vu bầu trời vẫn một màu xám xịt
Thiên băng đứng trước một tòa nhà lớn đưa mắt ngước lên trên, trong khu này có một giáo sư chuyên về tâm lý học ông ta đã về hưu nên chỉ mở một phòng nhỏ tư nhân để tư vấn và chữa trị cho người nhà, khó khăn lắm nó mới đặt lịch được với ông.
Cốc...cốc...cốc...! Thiên băng gõ cửa của một căn phòng không quá lớn
"Mời vào" âm giọng khàn khàn phía trong vọng ra, không chần chừ thêm nó lập tức bước vào, trước mắt nó là một vị giáo sư tầm trên 65 tuổi mái tóc cũng đã hai màu
"Chào ông! Giáo sư cháu là thiên băng" nó từ tốn đứng trước mặt ông
"Mời ngồi" vị giáo sư cũng lịch thiệp đáp lại
Thiên Băng trực tiếp vào thẳng vấn đề
- như đã trao đổi qua điện thoại cháu đến đây là muốn giáo sư giúp cháu tìm lại kí ức
- cháu nên suy xét kĩ về điều này, kí ức là căn nguyên của nỗi đau một khi đã có thể quên đi biết đâu chừng lại là điều tốt_ vị giáo sư khẽ đẩy gọng kính
- cháu đã suy nghĩ kỹ rồi_ giọng nói tràn đầy sự cương quyết
- được! Về vấn đề này ta chỉ có một cách duy nhất đó là "thôi miên" giúp cháu tìm về miền ký ức trong quá khứ
......................................................
Thiên băng ngả mình trên chiếc ghế tựa lưng bập bênh được làm bằng gỗ, thả lỏng tinh thần, vị giáo sư ngồi phía bên cạnh tay cầm một chiếc đồng hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-tro-thanh-ac-quy-toi-da-tung-la-thien-than/2867440/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.