Ngày hôm sau, bao trùm lên căn biệt thự ấy là không gian yên tĩnh, không còn tiếng chân đi lại của người giúp việc, không có tiếng người, không còn tiếng chim ríu rít mỗi buổi sáng đâu đấy chỉ còn thấp thoáng nghe tiếng khóc thật tang thương.
Đào Mỹ Ngọc ngồi bên linh cữu của người cha, tay ôm di ảnh nước mắt đẫm lệ, tang lễ hầu như không có người đến viếng, Và dường như cuộc sống này chính là như thế, khi gian nan mới biết đâu thật sự là bạn, đâu mới là bè
Nhưng cũng thật không may khi bên cạnh chẳng có người bạn thật sự nào, đến tình thân cũng chia lìa đó chính là cái giá phải trả cho sự ngu ngốc khi quá coi thường người khác.
“tiểu thư chúng ta phải làm sao đây? mất tất cả rồi, nhà cũng không còn, sau này phải sống làm sao đây? tiểu thư đáng thương của tôi huhu”_ người giúp việc hôm qua ôm Mỹ Ngọc thương xót khóc, bà lo sợ đứa trẻ mà bà nuôi lớn không thể sống trong hoàn cảnh sắp tới, điều ấy càng đánh mạnh vào tâm lí khiến Mỹ Ngọc khóc nấc lên từng hồi cổ họng nghẹn ứ, không thể thốt lên tiếng. Mỹ Ngọc không thể tin được rằng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mình lại mất tất cả, mất ba, mất nhà cửa và tài sản
vậy sau này phải sống như thế nào đây? còn cả người mẹ của cô đang nằm trong bệnh viện sau này làm cách nào để có kinh phí lo cho bà ấy?
Đang chìm dần vào suy nghĩ tuyệt vọng bỗng bên ngoài chợt có tiếng động lớn.
“Rầm!!” tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-tro-thanh-ac-quy-toi-da-tung-la-thien-than-2/1664673/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.