Tất cả những người xem báo cáo đều không để ý đến nút thắt nhỏ ở trong bức ảnh.
Nó quá không dễ làm người khác chú ý, bị cháy hơn một nửa, thoạt nhìn sẽ không nhận ra đó là thứ gì, bởi vì phẩm chất của sợi dây này được cho là một vật trang trí bị rơi ra, nên được đặt cùng những đồ lặt vặt vô dụng, được in trên tờ cuối cùng trong bức ảnh có mã D16, tạo thành số đếm ở trong báo cáo.
Nhưng, Trác Vi Lan đã lấy được vật thật, ghép họa tiết vô cùng phức tạp với một góc nhỏ trong bức ảnh, nàng nhận ra trong bức ảnh không phải là một nút thắt lộn xộn, mà là một nút thắt đặc trưng khó gặp.
"Hình như thật sự giống nhau!" Trác Vi Lan phóng to bức ảnh trong điện thoại, điều chỉnh phương hướng so sánh với báo cáo, càng xem càng hoảng: "Chẳng lẽ... Là dì Phương?"
Mạc Sương nhìn nàng, biểu cảm bình tĩnh.
"À... Dường như không thể nào." Trác Vi Lan bình tỉnh lại, rõ ràng dì Phương không có thời gian và điều kiện, nàng tự cảm thấy sự nghi ngờ này không có lý.
Mạc Sương chớp mắt: "Không biết."
"Chị cũng cho rằng là dì Phương?"
"Tôi không biết." Mạc Sương nhíu mày, ánh mắt mờ mịt chân thành: "Tôi mất trí nhớ, ấn tượng đối với bà ấy chỉ là nấu ăn rất ngon, làm việc chuyên cần mà thôi."
"Đúng ha, chị mất trí nhớ." Trác Vi Lan thở dài, im lặng đè nén câu hỏi "Chị cho rằng là ai " xuống.
Mạc Sương không quá cam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-ly-hon-vo-mat-tri-nho/2992239/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.