Thấy được chứng cứ, Trác Vi Lan bắt đầu cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra vào tối hôm qua.
Nàng ôm Mạc Sương an ủi, nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy có thứ gì ở bên cạnh cọ tới cọ lui, đẩy ra thì lập tức biến mất, một lát sau lại quấn tới dây dưa. Kiểu quấy rầy dịu dàng mà kiềm chế, mỗi một nơi khóe môi mơn trớn đều vô cùng lưu luyến, đợi khi nàng khó chịu nghiêng đầu, sẽ chậm rãi chuyển qua làn da lạnh lẽo lộ ra bên ngoài chăn, vừa là dỗ dành cũng là câu dẫn.
Một phần lý trí cuối cùng được lưu lại khiến Trác Vi Lan mở mắt ra, không nhìn thấy được người chuyên trêu chọc "Quấy rầy", cũng không còn thổi khí khẽ cắn đùa giỡn, nàng nhìn thấy Mạc Sương co lại vùi vào trong ngực, bên tai nàng chỉ có tiếng khóc thút thít đáng thương.
Nào có cái gì quấy rầy? Là nàng ngủ đến hồ đồ rồi.
Nàng vuốt tóc Mạc Sương, lại nhắm mắt lại.
Không chống cự nổi cơn buồn ngủ đang cuộn trào mãnh liệt, Trác Vi Lan ngủ, mơ một giấc mơ vô cùng đẹp và chân thật —— nàng đi đến một nơi sương mù mờ mịt, bị đám mây xốp vờn quanh, cùng với gió thổi lúc cao lúc thấp, không phân rõ lạnh nóng.
Bây giờ, rốt cuộc nàng cũng đã hiểu rõ tại sao mình lại có cảm giác kỳ diệu như vậy.
Trác Vi Lan sờ dấu vết trên người, trợn mắt nhìn vào gương một lúc lâu, cả người run rẩy, không biết là vì lạnh hay là tức giận.
Quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-ly-hon-vo-mat-tri-nho/2992237/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.