Tôi biết Trang muốn hỏi cái gì, và thực lòng thì tôi không muốn nhắc đến những chuyện đó cho lắm, vậy nên tôi đã cố ăn cháo chậm nhất có thể để câu giờ.
“Tao cho mày năm phút.” Trang chống hai tay lên hông, nhìn tôi đầy đe dọa, “Mày không ăn được thì để tao đút.”
Tôi tự tưởng tượng ra cảnh Trang cầm bát cháo đút cho mình ăn, hào hứng đưa bát cho nó:
“Mày đút luôn bây giờ cũng được.”
“...” Trang ngó tôi bằng ánh mắt quan ngại xen lẫn khinh bỉ, tôi và nó cứ thế nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng, Trang là người thỏa hiệp trước, “Thôi được rồi, tao sẽ không bắt mày kể hết tất cả mọi chuyện.” Trang ngồi xuống cạnh tôi, từ tốn bóc một quả cam, “Nhưng tao xứng đáng được biết lý do vì sao mày chuyển trường đột ngột không một lời từ biệt và cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.”
Tôi nhìn Trang cảm kích:
“Cảm ơn mày.”
Tôi không ngại chia sẻ bí mật cho Trang, chỉ là tôi chưa sẵn sàng đối mặt với một vài chuyện cũ. Có một số thứ, dù làm cách nào cũng không thể vượt qua. Có những vết thương sâu đến mức tôi không dám động đến vì sợ đau, cho nên tôi để mặc nó mưng mủ, thối rữa, tôi chấp nhận mang vết thương ấy theo chứ nhất quyết không bóc mở nó ra để giải quyết tận gốc.
Hệ quả của sự hèn nhát đó là những cơn đau âm ỉ, dai dẳng, kéo dài ngày này qua tháng khác, nhưng ít nhất thì cơn đau ấy vẫn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-anh-den/3549615/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.