Tôi muốn lên tiếng, nhưng cổ họng khản đặc, đau nhói khiến tôi không làm cách nào phát ra âm thanh được.
“Alo? Huyền Chi?” Trang nghi hoặc gọi tên tôi.
Tôi ho khan, khó khăn trả lời:
“Tao đây.”
“Sao thế? Mày ốm à?”
“Ừa.” Tôi dùng giọng mũi trả lời Trang, cố gắng không để lộ ra mình vừa khóc.
“Mày ở với bạn hay ở một mình thế?”
“Tao ở một mình.” Giọng tôi nghèn nghẹn như người bị nghẹt mũi, cũng may tôi đang ốm nên Trang không hề phát hiện ra sự bất thường.
“Nhắn tao địa chỉ nhà mày và triệu chứng bệnh, tao mua thuốc mang qua.” Qua điện thoại, tôi vẫn có thể nhận ra giọng nói của Trang lộ rõ sự thương cảm, “Khổ thân, ốm đau mà phải ở một mình.”
“Không sao, nhà tao có thuốc với đồ ăn rồi.” Tôi lại tiếp tục ho khan, sống mũi hơi cay cay, “Trời đang mưa to lắm.”
“Quên mất, tao biết địa chỉ nhà mày mà.” Trang mặc kệ tôi, lẩm bẩm một mình, “Ốm thì nên ăn cháo gà nhỉ, mày có thích ăn hoa quả gì không?”
“Tao thích ăn dưa hấu.” Tôi sụt sịt.
“OK, tao sẽ mua cam.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng lạch cạch, hình như Trang đang tìm gì đó, “Đợi tao nửa tiếng nha, bye.”
Tôi sững sờ nhìn màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, cảm thấy mọi thứ chóng vánh như một giấc mộng. Nghĩa là 30 phút nữa Trang sẽ đến nhà tôi thật ư?
Tôi ghét bị ốm, tôi ghét bản thân mình trở nên yếu đuối và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-khi-anh-den/3549614/chuong-7.html