Quyển Nhu sau bao nhiêu năm đi tìm ba mẹ cuối cùng giờ phút này người đã thân sinh ra cô đang ôm lấy cô, gọi cô là con gái, nhưng...nhưng trong cõi lòng của Quyển Nhu lại nhói đau, từ khóe mắt giọt lệ lăn xuống:
"Phu nhân nhầm rồi, tên của tôi không phải là Nghệ Ân."
Quyển Nhu đưa hai tay lên chạm vào Lý phu nhân rồi đẩy bà ra, cô xoay người mở cửa thì Lý phu nhân kéo tay cô lại, bà gọi cô trong âm thanh của nước mắt:
"Nghệ Ân! Con chính là Nghệ Ân, là Nghệ Ân của mẹ."
Quyển Nhu hàng chân mày buồn đau nhíu lại, đôi con ngươi đã ngập tràn lệ, cô tủi hờn thốt lên:
"Nếu con là con của phu nhân, vậy tại sao lại bỏ rơi con, tại sao bao nhiêu năm nay lại không đi tìm con?"
Lý phu nhân lời nói quặng đau: "Mẹ có, mẹ có tìm con, mẹ đã luôn tìm con mà Nghệ Ân."
"Nói dối, phu nhân chỉ coi Nghệ Hân là đứa con duy nhất, con chẳng là gì cả." Quyển Nhu giật tay Lý phu nhân mà chạy ra khỏi phòng, cô vừa chạy vừa khóc, lúc trước khi đang là Nghệ Hân Quyển Nhu có từng hỏi Lý phu nhân Nghệ Hân có phải là đứa con duy nhất của bà không? Khi đó Lý phu nhân đã trả lời như thế nào, cô đều nhớ rõ từng câu từng chữ.
"Ân nhi! Mẹ xin lỗi con, Ân nhi!" Lý phu nhân ngồi sụp xuống, bà khổ tâm đến nỗi không thể chạy theo Nghệ Ân.
Nghệ Hân bước xuống giường, cô đi tới ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-ghet-sau-yeu-hoan-doi-the/2215528/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.