Editor: Tịnh 
Beta: Vũ Ngư NhiHết cách rồi, anh cũng chỉ có thể đoán đại như vậy, đồng thời có chút niềm vui nho nhỏ là anh không lấy ngọc bội ra. 
Cũng không vội vã đi chất vấn Đồng An, Ôn Dục Nhiễm dọn dẹp cẩn thận, rồi ngồi ở trên giường gọi điện thoại cho Duẫn Mộc. 
Cách một quãng thời gian đường dây điện thoại mới được nối: “Này, ở thành phố H quen chưa?” 
“Vẫn ổn, không có gì có thể không quen, vốn cũng không có ý định gọi điện thoại cho mày, thế nhưng hôm nay có xảy ra chút chuyện, tao phải tìm người để chia sẻ.” Tiện tay cào cào tóc, giọng điệu Ôn Dục Nhiễm mang theo bất đắc dĩ: “Ngày hôm nay tao phát hiện một đồng nghiệp có quen biết với Thiên Lang. Tuy rằng anh ta tự xưng là bạn trai cũ, thế nhưng tao cảm thấy kiểu gì cũng là kẻ thù.” 
“… Dựa theo tính cách của anh ta, có thù hận với người ta thì có gì là lạ. Gã kia làm gì với mày hả?” 
Là cảm giác sai sao? Luôn cảm thấy tiếng nói và ngữ khí Duẫn Mộc đều hơi kỳ lạ, nghe kỹ lại thì dường như không có gì sai cả. 
“Trước mắt tao vẫn còn sống nhăn răng. Từ sáng sớm lúc ở phi trường anh ta đã bắt đầu nói với tao Thiên Lang không phải người tốt. Khi thì giết người, lúc thì tinh thần không bình thường. Nói nhiều lắm tao không nhớ được. Nói chung chính là để cho tao cách xa một chút, đoạn tuyệt quan hệ. Nghĩ linh tinh mãi tao sắp buồn chết rồi đây này.” 
Đầu bên kia điện thoại trầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-co-benh-kieu-sau-co-quy/585109/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.