Lâm Thu Ngôn nổi giận đùng đùng lôi nam nhân đi trên hành lang, nhìn thấy lầu hai có không ít gian phòng, liền dừng lại, hất cằm lên, đôi mắt đào hoa liếc xéo, hung dữ hỏi:
"Đâu là phòng của anh?"
"Lâm thiếu gia định làm gì?"
Chung Bùi Viễn tựa như cười mà không phải cười hỏi.
"Tôi muốn giáo huấn anh!" Lâm Thu Ngôn trợn mắt lên, trong ánh mắt vừa oan ức lại tức giận, "Nói mau!"
Nam nhân không có lại tiếp tục đùa giỡn cậu, giơ cánh tay rắn chắc lên, chỉ chỉ vào một cánh cửa, "Phòng này."
Lâm Thu Ngôn quyết định thật nhanh mở cửa, không biết khí lực từ nơi nào tới, đem nam nhân cao to đẩy ngã trên giường, hất tay đóng cửa lại, trực tiếp đè lên.
Động tác trôi chảy, làm liền một mạch, không biết tập luyện bao nhiêu lần.
Đối mặt nam nhân trong lòng cậu nghi vấn tầng tầng. Nam nhân đến cùng là ai? Tại sao lấy thân phận Thiết Ngưu tiếp cận cậu? Tại sao lấy thân phận Chung Bùi Viễn nương nhờ vào người Nhật Bản?
Nhưng mà ở đối diện với cặp mắt phảng phất sâu không thấy đáy kia của Chung Bùi Viễn, một khi nhìn vào sẽ đem người hút vào đôi mắt đen láy đó, trăm nghìn loại nghi vấn toàn cũng không thấy, Lâm Thu Ngôn hơi mở miệng, khô khốc nói,
"Anh là Hán gian à?"
Nam nhân sửng sốt một chút, lập tức kiên định nói:
"Anh không phải."
Cũng chỉ là ba chữ này, khiến trái tim Lâm Thu Ngôn vốn đang treo cao vững vàng rơi xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-can-vi-kinh/2037107/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.