Hai người ngồi ở trên giường nhỏ, bên cạnh là đèn bàn tỏa ra ánh sáng màu cam.
Thiết Ngưu nửa người trên trần trụi, cơ thịt rắn chắc thoải mái lộ ra, làn da màu đồng bị ngọn đèn mờ nhạt soi lên từng vòng vầng sáng, có vẻ dị thường cường tráng mạnh mẽ.
Chỉ là, nếu không có và vết thương kia sẽ càng thêm hoàn mỹ......
"Có hòm thuốc sao?"
Lâm Thu Ngôn mở miệng nói.
Thiết Ngưu kinh ngạc, rồi sau đó khóe miệng cong cong cười,
"Lâm thiếu gia muốn giúp tôi bôi thuốc?"
"Không thì cái gì?"
Lâm Thu Ngôn nhướn mày, ghét bỏ nói:
"Chẳng lẽ khiến kẻ tàn tật tự mình bôi thuốc cho mình sao?"
Lâm thiếu gia muốn hầu hạ, Thiết Ngưu hắn tự nhiên không thể từ ý tốt này, bên trong mắt tràn đầy ý cười nhìn tiểu thiếu gia bận rộn tìm kiếm hòm thuốc.
"Không cho lộn xộn!"
Lâm Thu Ngôn mặt đối mặt ngồi ở trên giường nhỏ ngữ khí thối thối nhắc nhở. Tuy rằng bộ dáng bên ngoài của cậu cực kỳ không tình nguyện nhưng động tác trên tay lại thật là mềm nhẹ.
Nam nhân thân thể vạm vỡ, trừ vài vết thương mới ngoài da làm cho người ta sợ hãi còn có mấy vết thương cũ lớn nhỏ giăng khắp nơi, tản ra dã tính. Đương nhiên những vết sẹo kia cũng ám chỉ quá khứ nam nhân trải qua không hề tầm thường.
Lâm Thu Ngôn nhíu mày, ánh mắt có chút phức tạp,
"Anh là đồ ngốc sao, một đám người đánh anh, anh không biết trốn đi sao!"
Thời điểm nói tức giận, sức trên tay không khống chế tốt, thình lình chọc đến miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-can-vi-kinh/105155/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.