Nếu Thiết Ngưu không nói, Lâm Thu Ngôn cũng quên mất cậu đến WC để làm gì. Cậu hất tay nam nhân ra, thẳng người đi đến trước bồn cầu,
"Tôi đi tiểu không cần anh lo?"
Thiết Ngưu nhún nhún vai, tựa vào tấm ngăn lẳng lặng nhìn động tác của cậu.
Không khí có chút cổ quái, Lâm Thu Ngôn chưa hề trước mặt người khác làm qua việc này. Nhưng mà người kiêu ngạo như cậu lại không muốn chịu thua một phu xe hạ lưu, ngại mặt mũi, chỉ có thể cởi quần chậm rì.
Chỉ cần đem chim từ quần lót lấy ra là xong, nhưng một động tác đơn giản như vậy cũng không thành.
Lâm Thu Ngôn rất cố gắng, hai má hơi hơi đỏ lên, chóp mũi đã phủ một tầng mồ hôi. Cậu âm thầm rối rắm đã lâu, vẫn là không có biện pháp trước mắt nam nhân lấy của quý chính mình ra.
"Anh, anh......"
Lâm Thu Ngôn mắc cỡ muốn chết đi được, nói chuyện đã bắt đầu lắp bắp.
Thiết Ngưu cười hỏi:
"Lâm thiếu gia muốn phân phó tôi làm cái gì phải không?"
"Xoay người sang chỗ khác! Không cho nhìn!!"
Trên mặt đầy lửa nóng, Lâm Thu Ngôn ở trong lòng mắng Thiết Ngưu một nghàn lần một vạn lần. Đợi nam nhân mỉm cười xoay người sang chỗ khác, cậu mới nhẹ nhàng lấy chim đang căng phồng ra, nhắm ngay bồn cầu miệng tròn.
Tuy rằng đêm đó địa phương nên nhìn đều đã nhìn qua, không có gì phải che giấu, nhưng mà trước mặt người khác bài tiết loại sự tình này quá mức xấu hổ. Lâm Thu Ngôn trong lòng không thể biện minh. Ngay cả vấn đề liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truoc-can-vi-kinh/105153/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.