*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc mười một giờ, có người tới nói với Bùi An là Tiếu tỉnh, muốn gặp gã.
Trong phòng săn sóc đặc biệt, Bùi An thấy Tiếu nằm trên giường, mặt anh tái nhợt, yên lặng hút thuốc.
Khói thuốc trong phòng nồng nặc, hơi sặc mũi, sương khói lượn lờ, khiến cho tầm mắt Bùi An trở nên mông lung.
Gã gõ nhẹ cửa, Tiếu biết gã tới, nhưng không quay đầu lại.
Người trông chừng đều biết điều rời đi, Bùi An đi tới trước giường bệnh.
Quai hàm gã căng thẳng, tạo thành một đường thẳng cứng rắn, vẫn ngồi ở sườn giường, đã vượt qua.
Im lặng nhìn Tiếu phun ra nuốt vào sương khói, buồn bực bị đè nén.
Hồi lâu sau, Bùi An nhìn qua, thế nhưng đã mười hai giờ rồi.
Tiếu tiện tay vứt thuốc lá xuống, vươn tay lên, Bùi An lại vươn tay đè tay anh lại.
Cũng không phải là khí lực mạnh mẽ gì chăng, nhưng Tiếu vẫn nghe lời nằm lại, Bùi An thấy tư thái suy yếu của Tiếu, cảm thấy có chút bất đắc dĩ và đau lòng.
"... Tôi có thể. " Bùi An nói.
Tiếu nhìn về phía gã, ánh mắt có chút trống rỗng mất hồn.
Bùi An cười một cái, khẽ nheo mắt lại, sáng ngời và nhu hòa.
"Chẳng qua chỉ là để ở đây, rồi nhẹ nhàng nhấn một cái thôi mà, tôi có thể làm được..."
Gã mở ngón cái cùng ngón trỏ ra, làm động tác nổ súng*, đưa ra chống giữa cái trán mình.
Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-thanh-va-tinh-yeu/201254/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.