Kể từ hôm đó, đã qua hơn ba năm.
Bùi An cảm thấy hai năm qua, là hai năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình.
Hai năm này, mỗi một giây phúc đều nguy hiểm, tính mạng xám xịt của gã có thể mất đi bất cứ lúc nào.
Vốn dĩ cũng là chuyện bình thường, nhưng lại ngập tràn ngọt ngào khắp nơi nơi, mặc dù hình như gã vẫn luôn tình nguyện chỉ đứng nhìn một bên.
"Ngài Tiếu, tôi van ngài hãy cho em gái tôi một danh phận đi..." Tên đàn ông cả người run rẩy, mạnh mẽ đè nén tức giận và bi thương.
Tiếu ngồi ở trên ghế sa lon hút thuốc, mặt mày vẫn thế, tỉnh táo thong dong, nói nói cười cười.
"Tôi làm sao có thể cưới một cỗ thi thể chứ? Ông Lăng thật biết nói đùa."
Tay cầm súng của gã đàn ông run rẩy kịch liệt, thuộc hạ đứng bốn phía không khỏi hoảng sợ tột độ, thật cẩn thận, nhưng cũng đồng thời âm thầm sợ hãi than vãn chủ nhân nhà mình thiệt là gan dạ sáng suốt quyết đoán, cái loại tư thái coi trời bằng vung này, tính chất đế vương bẩm sinh đặc biệt này khiến cho bọn họ nguyện lòng sùng kính.
"Sao mày lại giết nó, em gái tao đắc tội gì với mày! Mày...mày lại..."
Tên đàn ông bi phẫn rống giận, tay cầm súng bắt đầu đổ mồ hôi.
"Ả quyến rũ thuộc hạ tao a..." Tiếu cong khóe miệng lên châm biếm nói.
"Không thể có chuyện đó!" Tên kia mở lớn hai mắt, đã là đàn bà của Tiếu, thì trong mắt sao có thể chứa tên đàn ông nào khác, hắn căn bản không tin.
"Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-thanh-va-tinh-yeu/201253/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.