Thân thể anh, không chút khuyết điểm, vẫn ưu nhã hệt như một con báo thỏa mãn tản bộ trong rừng rậm sau bữa trưa.
Anh từng bước từng bước đi về phía Bùi An, không chút che dấu nào.
Trong mắt anh, Bùi An là một tên đã chết.
Bùi An đứng nguyên vị trí không nhúc nhích, gã chẳng qua là đang chờ anh bắt đầu.
Trên người Tiếu trải rộng vết sẹo và dấu hôn, lần lượt so le kỳ dị, khắc nhiệt và dịu dàng hài hòa đến lạ.
Bùi An vẫn nghiêng đầu như thế, đang đợi Tiểu đến trước mặt gã.
Họng súng chạm vào đầu gã, cũng chẳng phải kết quả ngoài ý muốn chi, cho nên gã cũng không có chút kinh ngạc nào.
Hoặc là, nội tâm gã thậm chí còn có một chút vui mừng.
Tựa như một tên đã thua thiệt nhiều năm bị chủ nợ nắm trong tay, mặc dù luôn có một chút một ít nhàn nhạt không thôi, nhưng càng bằng phẳng hơn lại càng dễ dàng giải thoát thoải mái.
Gã chính là một kẻ mất hết hy vọng, tất cả của gã đều là do Tiếu cho, vậy nên, theo đạo lý mà nói, tất cả của gã đều là của Tiếu.
Hôm nay, Tiếu muốn thu về, đây là chuyện mà trời đất cũng không thể di dịch được, hoặc có thể nói là cái ân cho mình được sống tạm bợ năm năm, quả thực chính là một cái bố thí hậu nhất mà anh đã dành cho mình.
Họng súng đen ngòm lành lạnh mở rộng miệng gã ra.
Tựa như một con mãnh thú háu ăn bị thiêu đốt, chờ đợi những giọt máu tươi ngon ngọt và linh hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-thanh-va-tinh-yeu/201249/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.