“Đây là nhà của anh đó”
Hà Lâm tươi cười nhìn anh. Sau đó nhẹ nhàng mở cửa ra cat hai bước vào.
“Đây là nhà em và chị sao?”
"À, nó chỉ là nhà anh thôi…anh cho em ở chung "
“Vậy chị không được đi đâu, hết đó nha”
Cô gật đầu rồi tháo giày, mang đôi dép hồng dùng để đi trong nhà vào. Sau đó thì bật công tắc đèn nhà sáng lên.
“Anh vào ghế ngồi đi, em sẽ vào bếp nấu vài món cho”
Bắc Từ Hoành gật đầu vui vẻ đi vào ghế, ngồi xuống chăm chú nhìn cô làm. Lâu lâu lại hỏi vài câu. Hà Lâm rất vui vẻ giải đáp hết thắc mắc của anh.
“Chị à, sao chị cứ gọi em bằng anh vậy!?Em nhỏ hơn chị mà!”
Hà Lâm đem nồi canh ra, cô giải thích
“Thật ra anh đã lớn lắm rồi đấy. Chỉ là một tai nạn nhỏ đã làm cho…anh bị mất một phần kí ức, nhưng anh yên tâm em sẽ giúp anh nhớ lại hết!”
Bắc Từ Hoành gật gật đâu:“Nhưng trước khi nhớ lại em muốn chị hãy gọi em bằng “em” đi”
Hà Lâm có chút ngỡ ngàng:“Như vậy, không hau lắm đâu, em không quen”
“Đi mà, chị một lần à không khi nào em nhớ ra thôi!” Bắc Từ Hoành chắp tay vẻ mặt cầu xin
Hà Lâm bật cười. Thì ra anh cũng có mặt đáng yêu như này.
“Được, em mau ăn cơm đi”
Bắc Từ Hoành vui vẻ cầm đũa bắt đầu ăn cơm. Hà Lâm đem ra thêm vài món rồi xuống cạnh anh. Bắc Từ Hoành thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-yeu-anh-nhat-/3600812/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.