Hà Lâm giật mình muốn đẩy hắn ra. Nhưng tay hắn đã đặt sau gáy cô giữ chặt không buông.
Đợi đến khi cô không thở nổi hắn mới luyến tiếc bỏ ra.
Hà Lâm hoảng hốt trừng mắt nhìn hắn vội đẩy ra xa.
Bắc Từ Hoành lúc này lên tiếng
"Từng gặp chưa. Hai chúng ta"
Hà Lâm lắc đầu liên hồi
"Tôi chưa từng gặp anh"
Hắn không vội nói tiếp
"6 năm trước ở rừng Xâm, từng cứu một người?"
Hà Lâm lúc này mới moi móc ký ức. Chuyện 6 năm rồi lúc đó cô vẫn là cô. Rồi một tia sáng vụt qua.
Đúng, năm đó cô cùng ba leo núi không may mình cô lạc vào rừng rồi từng cứu một người đàn ông. Lúc đó cô nhớ chỉ chạm nhẹ anh ta thì anh ta đã tỉnh táo trở lại.
Người đàn ông đó râu ria tóc dài nhìn chả giống Bắc Từ Hoành.
Lúc này Hà Lâm có gật nhẹ đầu.
"Nhưng người phụ nữ đó không phải là cô"
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn như nhìn thấu tâm can. Làm cô khó chịu vô cùng.
Sau lần đó hắn có điều tra người phụ nữ chỉ cần chạm vào mình thì lập tức khỏe lại. Lúc tìm được cô thì chỉ biết từ xa đứng nhìn.
Vì cô đã kết hôn với Bắc Từ Mộ.
Hà Lâm vội cúi mặt xuống không muốn trả lời câu hỏi này.
Bắc Từ Hoành nắm nhẹ tay cô kéo đến. Hắn có y thuật. Nhịp đập của cô đang loạn xạ.
"Cô là Hà Lâm"
Gần như tắt thở khi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-yeu-anh-nhat-/3600772/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.