"Bà sống không tốt, bị người ta vứt bỏ rồi, cho nên muốn trở về." An Tử Thiên không phải nói câu nghi vấn, mà là câu trần thuật - Đây là sự thật!
Viên Tú Vân giống như không nghe được câu này, khóc càng thêm lớn tiếng, mười mấy năm khắc nghiệt đã mài mòn tất cả khí chất cao sang trên người bà ta rồi. Giờ phút này, bà ta chỉ muốn được đồng ý, đón nhận, một lần nữa trở lại cuộc sống giàu sang vô ưu vô lo như trước!
"Tiểu Thiên, mẹ biết sai rồi! Con cho mẹ trở về đi? Mẹ thật sự rất nhớ con và tiểu Nguyệt, con không biết mẹ ở bên ngoài sống rất cực khổ, gian nan cỡ nào đâu. Mẹ bị người đánh mắng, bị người ngược đãi, phải chịu đừng tất cả, cũng vì mẹ muốn trở lại, trở lại thăm con và tiểu Nguyệt!" Hộp gỗ cầm trong tay đã rớt xuống đất, điểm tâm rơi tung tóe, Viên Tú Vân không thèm để ý chút nào, chỉ lo kêu khóc.
Quần áo nhàu nhĩ, phấn mặt cũng bị nước mắt cọ rửa, cực kỳ khó coi, vốn là tiểu thư xuất thân từ dòng dõi thư hương đã bị chính cái gọi là tình yêu của đời mình tàn phá thành một phụ nữ trung niên thô bỉ sống trong các con ngõ nhỏ. Mặt đầy nếp nhăn, tròng mắt vẩn đục, hành động cử chỉ không đúng mực, liều mạng ra tay đòi hỏi những thứ không còn thuộc về mình.
"Bà muốn cái gì?"
Tiếng khóc ngừng lại, An Tử Thiên chưa từng biết rằng, người xấu xí nhất trên đời thì ra lại là người mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-yeu-an-tu-thien/2792383/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.