“Tử Thiên, anh thật sự không muốn đi đôi giày này sao? Em còn đang định đi giày đôi với anh đó!” Bạch Thấm biết vừa rồi bản thân cười ra tiếng làm hỏng chuyện rồi, vội vàng hạ giọng dụ dỗ.
Quả nhiên An Tử Thiên liền động lòng, anh quay đầu nhìn khuôn mặt Bạch Thấm đang mang vẻ mặt dụ dỗ rồi lại nhìn đôi giày gỗ trên tay cô, do dự một hồi.
“Ôi, An, anh đừng chỉ nghĩ nơi này là nông thôn, ở đất nước của chúng tôi, chỗ nào cũng không thiếu những người đàn ông đẹp trai đâu nhé! Nếu như anh không “đánh dấu” kí hiệu của mình lên Bạch, rất có khả năng cô ấy sẽ bị người khác cướp đi đấy!” Leah ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.
Đẹp trai, cướp đi... Mỗi một từ này đều chạm đến “bãi mìn” của An Tử Thiên! Lập tức, ánh mắt của anh liền thay đổi, trở nên tàn nhẫn trừng Leah.
Leah vừa mời nói được một nửa đã bị ánh mắt của An Tử Thiên dọa cho hoảng sợ, há miệng sững sờ nhìn anh, hoàn toàn quên mất mình đang định nói gì.
“Tử Thiên.” Thấy thế, Bạch Thấm vội vàng mở miệng: “Leah hay nói giỡn, anh không cần coi đó là thật!” Bạch Thấm buông đôi giày gỗ trong tay, vội vàng bước đến ôm lấy cánh tay của anh.
An Tử Thiên thuận thế ôm eo của cô: “Chúng ta có thể mặc quần áo đôi!”
Bạch Thấm sửng sốt, cái gì?
Đeo giày đôi như lời cô nói vẫn không thể nói rõ được điều gì, tốt nhất là mặc quần áo đôi đi. Huống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-yeu-an-tu-thien/2792350/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.