Chương trước
Chương sau
Edit+Beta: Minh Miu
Mùa thu bảy giờ sáng, bầu trời phương Bắc còn không có hoàn toàn sáng, không khí có chút lạnh như băng. Hứa Duệ và Việt Lăng Thiên đã sớm thức dậy, nếm qua bữa ăn sáng đơn giản rồi lên máy phi hành.
Hôm nay là thời gian Việt Lăng Thiên đưa Hứa Duệ đi huấn luyện quân sự, về phần đi nơi nào huấn luyện? Ai huấn luyện cậu? Việt Lăng Thiên cũng không có nói cho Hứa Duệ, Hứa Duệ cũng không hỏi, cậu tin Việt Lăng Thiên, hơn nữa đến nơi rồi cũng sẽ biết.
Máy phi hành rất nhanh thì bay đi, thoáng một cái máy phi hành đã ra khỏi thành thị, hướng khu rừng rậm rạp bay đi.
Việt Lăng Thiên quay đầu liếc Hứa Duệ nói: “Ngay mai bắt đầu chính em tự đi, dụng tâm nhớ rõ đường đi, học không phải ỷ lại bộ phận hướng dẫn.”
“Được.” Hứa Duệ lập tức lên tiếng, sau đó do dự mà nhìn Việt Lăng Thiên hỏi: “Không phải anh dạy em?”
Việt Lăng Thiên không trả lời thẳng, chỉ nói: “Anh tìm cho em một huấn luyện viên, anh ta sẽ mang theo em huấn luyện cho đến lúc em đến trường.”
“Ah.” Hứa Duệ có chút thất vọng, đôi mắt cậu trông mong mà nhìn Việt Lăng Thiên, nhưng Việt Lăng Thiên lại không mở miệng nói chuyện.
Việt Lăng Thiên hôm nay có chút nghiêm túc, ngậm miệng không nói lời nào, không mặn không nhạt. Đường cong bên mặt như đao khắc, tỏ vẻ rất rõ ràng là anh không muốn lại nói tiếp.
Hứa Duệ thức thời ngậm miệng, chỉ yên lặng nhớ tuyến đường bay.
20 phút sau, Việt Lăng Thiên đột nhiên tại một mảnh rừng đáp xuống. Hứa Duệ vội vàng mở to con mắt nhìn xuống, cậu biết rõ Việt Lăng Thiên sẽ không có lý do mà đáp xuống đây, khẳng định nơi này là nơi muốn đến.
Quả nhiên phía bên trái cách mặt đất 30m, có một cái bình đài nho nhỏ được trang trí màu xanh lá cây. Nếu như không lưu ý, thật là nhìn không ra.
Hứa Duệ cầm lấy mấy bộ quần áo trong ba lô cùng Việt Lăng Thiên xuống máy phi hành, Việt Lăng Thiên dẫn đường, cậu liền đi theo phía sau anh.
Hứa Duệ ngẩng đầu nhìn bóng lưng Việt Lăng Thiên mấy lần, cậu có chút không thể thích ứng bộ dáng Việt Lăng Thiên đứng đắn như vậy, anh vậy mà không có cầm tay cậu. Cũng không có ôm eo cậu đùa nghịch lưu manh. dammy9694.wordpress.com
Việt Lăng Thiên ở phía trước cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của Hứa Duệ, tại nơi Hứa Duệ không nhìn thấy khóe miệng vểnh lên….
Vật dĩ hãn vi quý, ái dã dĩ hãn vi quý*. Thỉnh thoảng lạnh nhạt một chút đối với tình cảm phu phu mới có lợi.
(Vật dĩ hãn vi quý, ái dã dĩ hãn vi quý: Đồ vật vì hiếm nên quý trọng, tình cảm cũng bởi vì hiếm nên trân trọng.)
Hứa Duệ theo sau xoắn xuýt muốn tiến lên chủ động nắm tay Việt Lăng Thiên, cũng đột nhiên bi thương phát hiện: Cậu bây giờ dường như có chút chưa thỏa mãn dục vọng. Cậu vậy mà khát vọng Việt Lăng Thiên quay đầu lại nhìn cậu nói chuyện hoặc là cầm lấy tay của cậu cùng đi…
Cậu đã dưỡng thành thói quen Việt Lăng Thiên đùa nghịch lưu manh, cũng quen Việt Lăng Thiên bá đạo…Dưỡng thành thói quen cái gì quả nhiên là nước ấm nấu ếch.
Tân hôn phu phu một người tâm tình sung sướng miệng cười toe toét, một người đôi mắt nhỏ ai oán tự trách, hai người vượt qua một cánh rừng tươi tốt đi về phía núi, đường nhìn sáng tỏ. Chỉ nhìn thấy phía trước xuất hiện một tòa kiến trúc dựa vào núi, công trình kiến trúc với sự kết hợp của gỗ và kim loại tạo nên.
“Tại đây là trụ sở gia tộc chúng ta huấn luyện quân sự, có đôi khi cũng sẽ cho quân đội chính phủ mượn dùng. Căn cứ tổng cộng được chia thành hai bộ phận, mặt đất là nơi chủ yếu huấn luyện tăng cường thể năng cho binh sĩ, mà dưới đất là huấn luyện đội binh cơ giáp.” Việt Lăng Thiên chỉ vào công trình kiến trúc trước mắt hướng Hứa Duệ giới thiệu nói: “Anh mang em tới chủ yếu là huấn luyện thể năng của em, hi vọng em có thể kiên trì sẽ không làm anh thất vọng.”
Hứa Duệ lập tức tiến lên một bước, đứng bên cạnh Việt Lăng Thiên nói: “Em sẽ không làm anh thất vọng.”
Việt Lăng Thiên cúi đầu nhìn Hứa Duệ, mỉm cười: “Chúng ta vào thôi.”
Cửa ra vào trụ sở có hai người máy cao 2,5m trông coi, khi Việt Lăng Thiên và Hứa Duệ đến gần, thân thể của bọn nó cũng theo di chuyển của bọn họ mà di chuyển, con mắt lóe ánh sáng màu xanh da trời.
Nếu như là người ngoài đến, người máy sẽ phát ra cảnh báo, nếu như bị tập kích, người máy sẽ vận động năng lượng bên trong lập tức tiến hành phản kích.
Việt Lăng Thiên móc ra một vật thể tam giác hướng cửa cái chỗ lõm bên cửa lớn gắn vào, chỉ thấy tam giác phát ra một đạo hồng quan, cánh cửa từ từ mở ra, hai người máy đang vận động năng lượng chờ phát động lập tức đứng thẳng, làm một tư thế nghiêm. Phía trước chúng xuất hiện lên một hàng chữ.
Việt Lăng Thiên nắm tay Hứa Duệ đi vào, gõ xuống vật thể hình tam giác cánh của liền đóng lại.
Vào lúc này một người nam nhân mặc bộ áo chữ T màu xanh lá ngắn tay quần dài hướng hai người đi đến, lộ ở bên ngoài tay áo là cánh tay cơ bắp, thập phần cường tráng. Hắn vừa nhìn thấy Việt Lăng Thiên và Hứa Duệ liền cười ha ha đưa tay ra, trong miệng trêu ghẹo nói: “Nhiệt liệt hoan nghênh phu nhân đại giá quang lâm.”
Việt Lăng Thiên mặt không biểu tình mà quét mắt nhìn hắn một cái, một bước tiến lên không phải cùng kẻ cơ bắp năm tay mà là giao thủ. Kẻ cơ bắp nhanh chóng lui về phía sau tránh né, hai người liền ngươi một quyền ta một chưởng đánh nhau, không có mấy hiệp, kẻ cơ bắp đã bị Việt Lăng Thiên một quyền tại ngực, không khỏi thấp giọng mắng một câu: “Móa nó, lần nào đến đều là cái bộ dáng này.”
“Mỗi lần cậu đều tránh không được còn không biết xấu hổ nói. Lại lui bước rồi.” Việt Lăng Thiên không chút nào lưu tình mà đâm thằng vào chỗ đau của kẻ cơ bắp, tiêu sai xoay người hướng Hứa Duệ giới thiệu nói: “Tiểu Duệ, đây là đại tá Đoàn Quang Vinh, tạm thời ở chỗ này huấn luyện tân binh, cũng là huấn luyện viên tạm thời của em. Quang Vinh, đây là Hứa Duệ.”
Hứa Duệ cười tiến lên duỗi ra tay phải: “Huấn luyện viên Đoàn, chào ngài.”
Đoàn Quang Vinh cười ha ha thò tay nắm tay Hứa Duệ một chút liền lập tức buông: “Về sau tôi trực tiếp dạy Hứa Duệ. Ăn khổ hay không cũng phải chuẩn bị tâm lý?”
Hứa Duệ lập tức nghiêm: “Vâng. Về sau xin huấn luyện viên Đoàn chỉ dạy nhiều hơn.”
Việt Lăng Thiên lấy cái túi cho Hứa Duệ, đối với Đoàn Quang Vinh nói: “Trước kiểm tra đi.”
Đoàn Quang Vinh gật đầu: “Được, bên này.
Đoàn Quang Vinh dẫn đường, Việt Lăng Thiên cùng Hứa Duệ theo phía sau. Trên đường đi cũng không có gặp người nào, nhưng từ xa lại truyền đến khẩu hiệu cùng âm thanh hét to, hẳn là đang huấn luyện.
Đoàn Quang Vinh mang theo hai người Hứa Duệ đi vào một căn phòng đầy dây leo xanh. Đoàn Quang Vinh đem mặt tới gần cửa tiến hành dò xét khuôn mặt,  sau đó nói với Hứa Duệ: “Trước kiểm tra sức khỏe cùng thể chất của cậu, sau đó lại xem cậu có thể đạt tới mức độ nào?”
“Được.” Hứa Duệ có chút khẩn trương, cậu nhìn Việt Lăng Thiên.
Việt Lăng Thiên cho cậu một ánh mắt cổ vũ, lúc này cửa mở, Đoàn Quang Vinh mang theo Việt Lăng Thiên và Hứa Duệ vào trong.
Bên trong thập phần trống trải, tất cả đều là màu trắng. Sàn nhà màu trắng, trần nhà màu trắng, tường màu trắng, dụng cụ phát ra ánh sáng bạc lập lòe, ngoài trừ cái ghế dựa giữa phòng là màu đen.
Đoàn Quang Vinh chỉ vào cái ghế dựa nói: “Cậu qua ngồi xuống đi.”
“Được.” Hứa Duệ lên tiếng, nhìn lại lại phát hiện Việt Lăng Thiên đã đi mất.
Hứa Duệ ổn định lại tâm, đi đến cái ghế tựa ngồi xuống, thân thể dần buông lỏng, trên chân bị một sợi dây trong suốt vươn ra quấn lên. Hứa Duệ lại càng hoảng sợ, bản năng giãy người một cái, lại phát hiện tứ chi bị cuốn chặt hơn. dammy9694.wordpress.com
“Buông lỏng.” Đoàn Quang Vinh tới kiểm tra một chút, phía sau ghế dựa ấn mấy cái khóa, Hứa Duệ cảm thấy phần eo của mình cũng bị trói lại, hoàn toàn bị cố định trên ghế dựa.
Ngón tay Đoàn Quang Vinh trên mặt ghế gõ, phát ra thanh âm ‘Đích đích đích’. Cái này làm cho Hứa Duệ nằm trên ghế càng khẩn trương. Cậu không biết cái gọi là kiểm tra sức khỏe là như thế nào? Trước khi trùng sinh, kiểm tra sức khỏe xác định cuộc sống tương lai của cậu, cậu không có trải qua. Càng không biết cái này cùng cái kia có cái gì khác nhau?
Cẩn thẩn kiểm tra một lần nữa, Đoạn Quang Vinh đối với Hứa Duệ nói: “Sau khi tắt đèn, cậu cứ dựa theo bản năng mà làm. Nhớ kĩ, cậu phải cố gắng hết sức mình mà làm.”
“Vâng.”
Hứa Duệ không biết phải đối mặt với cái gì, nhưng đã tới nơi này, có lúc buông thả cũng không sao. Nếu như cậu ngay cả lần kiểm tra sức khỏe này cũng không thể thông qua, Hứa Duệ đã có thể tưởng tưởng đến cuộc sống tương lai của cậu: Mỗi ngày bị Việt Lăng Thiên cùng một nhóm bánh bao quây lấy…Nghĩ tới đã cảm thấy thật đáng sợ.
Đoàn Quang Vinh lui ra khỏi phòng, rất nhanh đèn liền tắt.
Phía trước Hứa Duệ đột nhiên xuất hiện một mảnh rừng nhiệt đới, khung cảnh xung quang có thể so với khu rừng nguyên thủy rậm rạp. Một mảng lá cây màu xanh lá, ánh nắng, mặt trời chiếu xuống, nước chảy róc rách, chim hót c-k-í-t-t-t, còn có tiếng động vật gầm rú…
Hứa Duệ cảm thấy mình đang ở trên một quốc gia nào đó, tâm tình không khỏi buông lỏng bắt đầu vui sướng, khóe miệng tươi cười.
Đằng sau đột nhiên truyền tới từng tiếng gào rú: “Ăn tươi nó.”
Hứa Duệ theo bản năng quay đầu lại, nhìn một cái kêu lên một tiếng, khu rừng rậm rạp chằng chịt dây leo này xuất hiện một côn trùng xấu xí múa vuốt là cái gì?
Ồ? Móng vuốt bên phải của chân và tay đã bị cụt? Phần còn lại của tay chân đã bị cụt?
Hứa Duệ kinh ngạc. Lại nhìn, đầu lâu xương cốt còn có một cái đuôi to sẽ nói tiếng người sao? Chúng chỉ vào Hứa Duệ, đây là chỉ huy côn trùng ăn cậu?
Hứa Duệ càng chấn kinh.
Đột nhiên tất cả con trùng đều híz- khà-zzz điều điều mà hướng cậu bò qua, đông nghịt một mảnh, nhiều đến đáng sợ. Sắc mặt Hứa Duệ như màu đất, cậu há hốc mồm tim đập như sấm, nhưng chân như mọc rễ đóng đinh tại chỗ muốn động cũng không động được. Thẳng đến khi một con con trùng móng vuốt đầy máu muốn vung tới mặt cậu, Hứa Duệ mới giật mình tỉnh lại, cậu cẩn thận nhảy qua một bên.
Nghĩ tới, cậu đến đây là kiểm tra. Cậu nhất định phải vượt qua kì kiểm tra năng lực.
Hứa Duệ nhảy dựng lên quay người bỏ chạy, cậu cũng không biết vì cái gì có thể chạy có thể nhảy, nhưng chân đạp trên đất cảm giác như thật vậy, chóp mũi ngửi thấy mùi hôi thối chân thật như vậy, còn có hoảng hốt chạy bừa bị nhánh cây đánh lên trên mặt cảm giác đau rất chân thật…
Hết thảy đều chân thật như vậy, Hứa Duệ cảm thấy nếu như cậu dừng lại, cậu thật sự sẽ bị côn trùng ăn tươi…
Má ơi, cậu tình nguyện bị Việt Lăng Thiên ăn tươi.
Hứa Duệ một bên chạy trốn một bên gầm rú. May mắn con trùng chạy trốn không nhanh, Hứa Duệ không biết bởi vì Đoạn Quang Vinh đang điều khiển chúng.
Không biết chạy bao lâu, Hứa Duệ cảm giác phổi đều trướng đau, phía trước xuất hiện một con sông, nước chảy có chút chảy xiết.
Hứa Duệ thở phì phò quay đầu lại nhìn đám côn trùng cùng bọn quái vật đang đuổi theo cậu, lại nhìn con sông, ước chừng con sông cách bờ bên kia 50m, lại quay đầu nhìn đỉnh núi gập ghềnh.
Sông? Đường núi? Hứa Duệ quyết định nhảy sang bờ bên kia….Ah, thật lạnh.
Hứa Duệ trong nước vùng vẫy mới phát hiện kiếp trước cậu căn bản không có bơi lội, trong nội tâm không khỏi hoảng hốt uống mấy ngụm nước.
Quay đầu nhìn lại, má ơi, côn trùng cũng sẽ biết bơi?
Hứa Duệ thất kinh mà giẫm nước vài cái, dùng cả hai tay hai chân bơi về phía trước, vội vàng dùng tư thế khó coi nhất thế giới: Bơi kiểu chó. Nhưng chỉ có người rơi xuống nước mới hiểu được, bơi chó cũng là một loại tư thế đẹp.
Hứa Duệ một bên quay đầu lại nhìn địch nhân cách mình một khoảng không xa, không, phải bơi về phía trước.
Lên bờ rồi, lên bờ rồi, Hứa Duệ dùng tứ chi bò lên bờ chạy không quá hai bước vừa đau vừa mệt.
Khung cảnh chuyển đổi rồi, ở phía trước cậu là một mảnh tường đất, trên tường treo đầy cây tử đằng, mà hai bên phải trái là một cái đáy không thấy được vực sâu.
Hứa Duệ căn bản không có lựa chọn khác, chỉ có thể trèo tường. Nhưng vừa mới chạy bộ lại vừa bôi lội, Hứa Duệ có chút mệt mỏi không thở nổi, thân như nặng ngàn cân, ở đâu còn có khí lực leo lên trên?  dammy9694.wordpress.com
Hứa Duệ không hiểu được phải leo như thế nào mới leo nhanh được? Cậu hiện tại cả thân thể như quả cân nặng ngàn cân dán trên cây tử đằng, như thế nào leo lên trên đều không leo lên được, đám côn trùng mấy lần hành động đều sắp bắt được bờ mông cậu…
Đoàn Quang Vinh nhìn màn ảnh, bên trái thể hiện số liệu thể chất của Hứa Duệ, cũng không tốt. Hắn lắc đầu đối với người đang ngồi vểnh chân ở một bên, đang nhìn vợ mình bị một đáng côn trùng đuổi đến vô cùng chật vật đối với Việt Lăng Thiên nói: “Hứa Duệ thể chất cũng không thích hợp làm một quân nhân.”
Việt Lăng Thiên ánh mắt nhìn chằm chằm vào thí thí của Hứa Duệ đang leo lên trên: “Thể chất là do tôi luyện mà ra.”
Đoàn Quang Vinh lé mắt: “Anh cam lòng?”
Việt Lăng Thiên thản nhiên nói: “ Đây không phải gọi anh tới làm huấn luyện viên cho em ấy sao?”
“Đây là giả thuyết cậu ta còn không chống cự nổi nữa, chân thật cong so với cái này thống khổ gấp mấy chục lần.” Đoàn Quang Vinh không chút lưu tình nào mà vạch trần sự thật, “Cậu vẫn là đem cậu ta về nhà bảo vệ cho tốt…Ồ?A!!! Sao lại như thế?”
Đoàn Quang Vinh chỉ vào số liệu nhanh chóng chớp, nhìn trên màn ảnh bóng dáng Hứa Duệ nhẹ như yến mà bò lên trên đầu tường sợ hãi kêu.
Vừa rồi tốc độ Hứa Duệ chậm như rùa bò vài lần suýt bị côn trùng kéo xuống ăn một bữa no, hiện tại cậu có thể linh hoạt bỏ qua đám côn trùng này, còn tránh qua, tránh né cái đuôi bắn phá, như con khỉ nhỏ linh hoạt leo lên đầu tường. Lúc này Hứa Duệ đang thở phì phò đối với đám côn trùng đang tranh nhau leo lên dây leo mà nhăn mặt.
Lập tức biến hóa lớn như vậy bảo Đoàn Quang Vinh như thế nào không kinh hãi? Hơn nữa những số liệu kia….
Trời ạ!
Việt Lăng Thiên lườm Đoàn Quang Vinh đang trợn mắt há mồm, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý. Anh nhìn Hứa Duệ dùng hai tay leo lên tường, lại bò lên trên  một bức tường khác…Đông tác tuy vô cùng ngu ngốc, nhưng tay chân đã không còn thất kinh mà vơ vẫy loạn xạ. Tiểu bảo bối đã bình tĩnh rồi, ánh mắt cũng đã trở nên kiên định.
Người rồi sẽ có lúc trưởng thành, thời điểm chịu kích thích sẽ nhanh trưởng thành hơn.
“Quang Vinh, gia tăng cường độ.”
“À?” Đoàn Quang Vinh đang trừng tròng mắt nhìn số liệu của Hứa Duệ nhảy lên nhiều lần, nghe Việt Lăng Thiên nói như vậy không khỏi kinh ngạc: “ Anh còn muốn gia tăng cường độ?”
“Chẳng lẽ anh không có phát hiện Hứa Duệ đối với trình độ này đã thành thạo sao?”
“…” Thật ác độc.
Vì vậy Hứa Duệ bị Việt Lăng Thiên cho rằng đã thành thạo, thể năng lần nữa tới gần cực hạn.
Người ở trong cực hạn có thể xuất hiện ra tiềm năng cơ thể.
Thời điểm vừa rồi Hứa Duệ bị móng vuốt côn trùng bắt được quần đột nhiên nhớ tới chính mình còn có bộ khí công kia, tuy Hứa Duệ chỉ dùng bộ khí công bảo vệ tính mạng cũng như tiến hành chữa thương trên thân thể. Nhưng đồng thời cậu cũng phát hiện bộ khí công này có thể tùy ý hành động theo ý mình, tỉ như mông cậu thời điểm bị đau, khí công có thể toàn lực giúp cậu trị liệu đau nhức…
Hiện tại trị liệu để trốn chạy, Hứa Duệ cái khó ló cái khôn cũng mặc kệ mọi việc, cậu lập tức bắt đầu vận khí, đem tình thần tập trung ở tứ chi, sau đó học theo các quân nhân trong TV dùng chân leo tường, tay chân cũng leo, thẳng đến khi bò lên trên tường đất…
Lúc này đây phát hiện cực lớn làm cho Hứa Duệ vui mừng, hoảng loạng trong lòng cũng an định lại rồi. Bộ khí công của chính mình rốt cục cũng có công dụng không phải lừa đảo nữa rồi.  dammy9694.wordpress.com
Việt Lăng Thiên đã từng nói qua, muốn làm chiến sĩ cơ giáp, phải có được tinh thần cường đại. Mặc dù thể năng vẫn rất kém cỏi, nhưng có bộ khí công bên mình, hết thảy đều biến tốt. Hứa Duệ đối với tương lai tràn ngập tin tưởng.
Nhưng có lòng tin thì cũng phải giải quyết vấn đề khó trước mắt. Hứa Duệ vừa thở hổn hển vừa chạy về phía trước, một bên thầm nghĩ: Nếu như cậu có lửa thì tốt rồi, một mồi lửa có thể đem những côn trùng xấu xí này đốt rụi.
Đánh lửa? Đừng kể chuyện cười? Chờ cậu đánh ra lửa, dùng cái P để đánh ra sao?
Đoàn Quang Vinh đằng sau màn hình ngay từ đầu cà lơ phất phơ bây giờ cũng trở nên thận trọng hơn,  bắt đầu ghi chép số liệu của Hứa Duệ mà tiến hành phần tích.
“Chậc chậc chậc, Lăng Thiên à. Anh thật sự bức vợ anh bộc phát tiềm năng, khó lường…Anh xem số liệu này.”
Việt Lăng Thiên híp mắt nhìn màn ảnh đang chiếu hình ảnh Hứa Duệ chật vật một thân mồ hôi cũng không nói lời nào. Từ lúc du lịch tuần trăng mật anh đã thấy Hứa Duệ bạo phát, huấn luyện tại vũ trụ rất cần tinh thần, Hứa Duệ cũng có thể làm được, kiểm tra ở đây cũng chỉ là đồ chơi cho con nít thôi.
Hứa Duệ, mới là miếng ngọc thô chưa được mài dũa thâm tàng bất lộ.
Ha ha ha, chính mình thật đúng là nên cảm tạ ánh mắt thiển cận của Hứa Hòa Thắng. Nếu như không phải hắn trao quyền cho bác sĩ tiêm cho Hứa Duệ, nếu như không phải hắn đón Hứa Nghĩa quay trở lại Hứa gia, có lẽ anh và Hứa Duệ cứ như vậy mà đi qua nhau.
Hứa Hòa Thắng bị Việt Lăng Thiên kết luận thất bại hoàn toàn, lúc này đang ở trong văn phòng cùng luật sư Kim bàn luận lấy danh sách phân chia tài sản ly hôn của hắn cùng Lý Văn Triết.
“Khẳng định y chính là người đưa ra cái ý tưởng này.” Hứa Hòa Thắng chỉ vào danh sách kia nói: “ Hoàn toàn không muốn cổ phần xí nghiệp Hứa thị, đào bẫy rập tốt chờ tôi nhảy vào?”
Luật sư Kim đoan chính mà ngồi ở chỗ đó nói: “Hứa tiên sinh anh phải chuẩn bị cho tốt, Lý tiên sinh đã có mười lăm năm không có đi làm, y có thể yêu cầu không muốn cổ phần công ty Hứa thị.”  dammy9694.wordpress.com
Hứa Hòa Thắng âm trầm ngồi bên cạnh nói: “Cái này thì phải nhờ anh rồi.”
Luật sư Kim gật đầu, nói: “Tôi sẽ cố hết sức, nhưng Hứa tiên sinh anh cũng phải chuẩn bị sẵn sàng. Vận nhất quan tòa tiếp nhận lý do của Lý tiên sinh, anh cũng phải có đối sách.”
“Ừ.” Hứa Hòa Thắng híp mắt không biết đang suy nghĩ gì, nhưng hắn sẽ không cứ như vậy nhận thua.
Cả người cả của hai thứ cùng mất Hứa Hòa Thắng không tiếp thu được, có lẽ lúc còn trẻ không sao, hết thảy có thể lặp lại. Nhưng hắn hiện tại không thể bốc đồng…hoặc là người, hoặc là tài sản, hắn phải đem tất cả nắm trong tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.