Hai chân khép lại, sống lưng thẳng thắn, khuôn mặt bi thống — đây là một nghi thức trang nghiêm.
Cùng với tiếng nước xả bồn cầu, Khấu Thu mắt mở trừng trừng nhìn hai cái răng cửa của mình đã đi đến nơi xa xăm.
— Hai cái răng cửa của hắn. Nếu không bây giờ không tiện, hắn nhất định sẽ cất kỹ tụi nó, mỗi ngày thành kính dâng hương. Mà không phải là nhìn thi thể chúng nó bị xử lý tùy tiện như thế này, tên gọi tắt thuỷ táng.
Thủy táng: an táng bằng nước
Sau khi Khấu Thu từ trong WC đi ra, không trung mây đen dầy đặc, toàn thân tản ra một luồng hắc khí. Cho dù vẫn bị băng vải quấn quanh kín kẽ không chỗ hở, nhưng vẫn có cảm xúc. Từng đợt ai oán như đang loi nhoi ra ngoài khe hở băng vải.
Không nên nói, không nên hỏi. Lận Ngang, Kinh Viễn còn có Lận An Hòa không hẹn mà cùng hiểu. Lúc này mà đi nói chuyện với Khấu Thu tuyệt đối là một lựa chọn không sáng suốt.
Vì thế học sinh ban A trải qua một buổi tối, thật vất vả mới tiêu hóa xong sự thật Khấu Thu tiến hóa thành xác ướp. Ngày hôm sau, xác ướp âm trầm này lại đeo thêm một cái khẩu trang.
Vì tránh cho việc nói chuyện với người khác. Trừ lúc vào tiết, Khấu Thu đều đeo tai nghe nghe nhạc. Bất cứ ai nói chuyện với hắn, hắn đều làm bộ như ta nghe không thấy.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Trần Nhạc Thiên nhỏ giọng hỏi.
Cơ Chi: “Không rõ lắm.”
“Điện thoại có vấn đề?”
Cơ Chi lắc đầu.
Trần Nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-vao-hao-mon-he-thong-thay-doi-khi-chat/532107/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.