“Xin lỗi cho qua một chút.” Lời nói thì đầy lễ nghĩa, người thì cường thế đứng trước mặt nam nhân mất giọng.
Cũng biết Lận An Hòa có y thuật cao siêu. Còn tưởng rằng hắn đến để chữa trị nam nhân đột nhiên mất giọng, ai biết hắn lại đến đứng bên cạnh Khấu Thu. Sau đó… không có sau đó.
Loại trạng thái này xác thực làm người rất xấu hổ.
Khấu Thu duy trì trạng thái mê người liên tục, giống như một miếng bánh bơ dâu. Hắn nhìn Lận An Hòa, ánh mắt hiện rõ kinh ngạc: “Sao anh lại có thể đứng?”
“Chứ cậu thấy tôi sao mới phải?”
Khấu Thu ngẫm lại: “Y như người tiền sử á.”
Tứ chi chấm đất, nhanh chóng đi đến đây.
Lận An Hòa: “Đừng suy nghĩ miên man.”
Khấu Thu vẫn cảm thấy mình không thể tiếp thu, hay là hắn còn chưa đủ mê người? Hắn nhìn chằm chằm Lận An Hòa không chuyển mắt.
“Tôi thật không thể tin nổi, ánh mắt anh nhìn tôi lại vô cùng thuần khiết.”
Lận An Hòa vừa mới chuẩn bị nói cái gì, liền có một giọng nói xen vào: “Xin lỗi quấy rầy một chút, nhưng có thể hỗ trợ xem thử hai vị này xảy ra chuyện gì trước hay không?”
Một người đi đường quái dị, một tên nói không nên lời, nhìn qua làm người sợ hãi vô cùng.
Lận An Hòa quỳ một gối xuống sàn.
Khấu Thu: “Hiện tại cầu hôn, tôi sẽ không đồng ý.”
Nội tâm: nhẫn kim cương đâu? Tại sao không có nhẫn kim cương, ta muốn 100 cara. Trứng bồ câu là cái gì, muốn trứng vịt cơ!
Đôi tay thon dài mạnh mẽ đè Khấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-vao-hao-mon-he-thong-thay-doi-khi-chat/532095/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.