Bọc thảm, Khấu Thu lăn lăn trên sàn, lại bắt đầu giống như sâu lông mấp máy hướng về phía trước.
Mắt Lận Ngang sáng rực lên: “Đây là trò chơi tương tác giữa cha với con?”
Xém chút nữa là Khấu Thu bốc mai rùa lên ném hắn. Đáng tiếc, cả người hắn đều bị bao bọc bởi thảm, chỉ lộ ra bộ phận từ cổ trở lên.
“Là vận động trước khi ăn. Để tôi vận động một chút rồi đến ăn.”
Chờ cho đến khi Lận Ngang xoay người đi, hắn mới nhẹ nhàng thở phào.
|Khấu Thu: xóa cái miêu tả này đi, ta muốn trở lại bộ dạng ban đầu.|
|Hệ thống: miêu tả về tôn quý, chỉ có cái này.|
|Khấu Thu: xóa, ta muốn trở lại làm người.|
Khi ăn cơm, khôi phục lại một thân nhẹ nhàng, Khấu Thu cảm thấy cả người đều khỏe lên. Lận Ngang múc cho hắn một tô canh gà lớn, cho ít rau thơm lên bên trên.
Kinh Viễn từ trong phòng đi ra, ngồi trước bàn ăn, đau lòng nhìn Khấu Thu. Ánh mắt lạnh như băng nhìn Lận Ngang: “Sao không hầm gà đen?”
Lận Ngang cười lạnh: “Ăn cơm mềm không có tư cách lên tiếng.”
Thanh niên còn trong giai đoạn thất nghiệp – Kinh Viễn: …
Một ngày thực nhanh chóng trôi qua.
Tây trang màu đen được cắt may tỉ mỉ hiện lên vòng eo thon gọn, Khấu Thu thuần thục đeo nơ lên. Lận An Hòa chậc lưỡi đáng tiếc, vốn tưởng Khấu Thu sẽ không biết đeo, là hắn có thể danh chính ngôn thuận đến ‘hỗ trợ’.
“Ổn chứ?”
Khấu Thu gật đầu cùng hắn đi ra cửa phòng, Kinh Viễn thực mau chóng bám theo. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-vao-hao-mon-he-thong-thay-doi-khi-chat/532094/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.