“Á!” Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, cách một khoảng xa cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng bàn bị ngã, còn có tiếng chó sủa.
Đứng nghe lén trước cửa, Cơ Chi nhíu mày: “Tên điên này đã bắt đầu đại khai sát giới, chắc không ít bạn học đã chết dưới tay hắn.”
Hắn trở về, trầm giọng nói: “Các bạn cũng nghe thấy đi, có tiếng chó sủa.”
Trần Văn Tĩnh: “Mình nhớ giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta có nuôi một con chó.”
Ba người nhìn cô.
Trần Văn Tĩnh nhớ lại: “Có một lần ngẫu nhiên gặp cô ta trên đường, cảm giác rất đáng sợ.”
Trần Nhạc Thiên: “Tớ nhớ cậu cũng nuôi chó, sợ cái gì?”
Trần Văn Tĩnh: “Con chó kia không giống chó bình thường, ánh mắt rất đáng sợ. Hơn nữa trên người nó còn có mùi gì đó rất lạ, mới đầu tớ đi siêu thị mua một cây chân giò hun khói cho nó ăn, ai biết con chó kia nhìn cũng không thèm nhìn. Ngược lại lại cứ sủa cửa hàng bán thịt đối diện.” Nói tới đây, cô nàng cười khổ: “Bây giờ nghĩ lại, con chó kia có thể là được cho ăn thịt sống từ nhỏ.”
“Nếu là chó, khứu giác rất nhạy, chúng ta không bao lâu sẽ bị phát hiện.”
Nói xong, Khấu Thu đi đến cửa WC: “Chắc chắn sẽ bị phát hiện, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Mỗi người biểu tình đều thực nghiêm túc, bọn hắn bây giờ không khác nào cá nằm trên thớt.
‘Ba’ một tiếng.
Cơ Chi giữ lấy tay Khấu Thu: “Cậu điên hả? Dám chạy ra ngoài?”
Khấu Thu: “Tôi ra nhìn xem, coi thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-vao-hao-mon-he-thong-thay-doi-khi-chat/532020/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.