Cả ban A hôm nay đều cảm thấy, phương thức mở mắt hôm nay nhất định không đúng.
“Cậu thấy chưa?” Có người khe khẽ nói nhỏ.
“Thấy rồi. Oimeoi, thật đáng sợ.”
“Đẹp thì đẹp thiệt đó nhưng sao tớ cứ thấy lành lạnh cả người.”
“+1 như trên.”
“+1.”
“+ số chứng minh thư.”
Một học sinh đi trễ chạy vội vào cửa chính, lảo đảo một cái, sau đó cúi đầu dọt vô chỗ đang ‘buôn dưa muối’: “Móa ơi, tớ vừa thấy cái gì. Khấu Thu thế mà lại cười, còn cười…”
Khuynh quốc khuynh thành, lẳng lơ kinh khủng.
Tuy những câu này không thốt thành lời nhưng tất cả mọi người đều gật đầu. Ý bảo bạn hiểu, tôi hiểu, chúng ta đều hiểu.
Cười rợn người như vậy có lẽ chúng ta cách cửu tuyền không còn xa.
Cơ Chi rốt cuộc nhịn không được nói với người bạn cùng bàn đang tỏa ra hocmon yêu mị lẳng lơ, thật cẩn thận nói: “Không thì… cậu đừng cười nữa.”
Khấu Thu vẫn duy trì nụ cười nhưng nội tâm lại hỏng mất. Thật sự hắn không muốn cười, nhưng hồ ly tinh trời sinh thiên vị thư sinh. Nhìn cả lớp đi, nơi nơi đều là học sinh, kích động đến nổi làm đuôi hồ ly của hắn thiếu chút nữa là lộ ra.
Hình thức ‘Hồ ly tinh thiên kiều bá mị’, cảm xúc dao động trên 50% lộ một đuôi, trên 70% cửu vĩ hiện thế.
Khấu Thu mơ mơ hồ hồ cảm giác thấy giá trị hưng phấn trên cơ thể đã đạt 49,999% rồi.
May mà đúng lúc chuông reo vào học cứu vớt hắn.
Qua một màn này, tâm tình đọc tạp chí cũng bị mất, ngược lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-vao-hao-mon-he-thong-thay-doi-khi-chat/532019/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.