Bữa cơm chiều đoàn viên mừng con gái yêu trở về bên ba mẹ của ông bà Hoàng có thêm hai vợ chồng già nhà bên và thằng con rể hụt một thời trồng cây si.
Nhìn mâm cơm đầy đủ các món ngon chẳng thua kém gì nhà hàng, Hoàng Diệp biết có sự góp sức của mẹ anh. Vì món gỏi mực nướng sốt chanh dây và đĩa sườn xào chua ngọt kia là của mẹ anh đặc biệt chế biến riêng cho cô.
Thấy món ngon như thấy lại miền kí ức ngọt ngào, êm đềm của tuổi học trò. Hoàng Diệp nhớ mẹ anh thường hay bảo: “Bảo Khang nói con rất thích gỏi mực nướng và sườn non xào nên bác đặc biệt làm cho con. Con ăn hết đi ha không cần cho nó miếng nào đâu!” Đấy! Tình thương mến thương mẹ anh dành cho cô là vậy. Suốt mười mấy năm trời, cô ăn biết bao nhiêu kilogam mực và thịt nhà người ta…Vậy mà…nỡ phụ một tấm chân tình.
Nghĩ lại, Hoàng Diệp thấy thật áy náy. Nhưng công bằng mà nói thì lỗi không chỉ mình cô.
“Ai bảo cậu im im như thóc!”
Đang cười với bác trai, Bảo Khang thình lình bị nàng nhéo ngang hông. Anh ngơ ngác trưng cho cô đôi mắt vô tội. Hoàng Diệp thật muốn trở đũa gắp đặt vào bát để dành nhai từ từ cho bỏ tức. Cũng vì anh làm cô có lỗi với mẹ anh. Cũng vì anh cô mới sa vào tay tên Thẩm Dĩ Phong chóa má.
Lẽ ra, cô xử đẹp Bảo Khang ngay lúc này! Nhưng may cho anh nha, bàn ăn hôm nay có người lớn nên cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-va-mat-tra-nam/3572327/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.