Chờ đợi mãi mới được cơ hội ôm crush vào lòng. Bảo Khang dù đã dặn lòng một trăm lần: đừng bối rối, đừng hồi hộp nữa!
Vậy mà, tim anh như trống trận đập dồn dập từng hồi, từng hồi khiến hai bàn tay siết eo nàng cứ run run.
Bảo Khang à! Mày có phải là đàn ông không?
Hỏi thừa, tao là ‘man’ chính hãng!
Vậy thì còn chần chừ gì nữa? Mau hôn đi! Mau đóng dấu đi!
Biết rồi! Đóng đây đừng hối! Phải thông cảm chớ!
Hai mươi bốn năm trời tương tư phát nguyện ăn chay. Hôm nay phá giới gần nữ sắc, hôn người con gái mình ao ước bấy lâu thì thử hỏi anh sao không run đây? Cô như bảo vật vô giá anh lo mình không đủ dịu dàng để nâng niu thì nỡ lòng nào vồ vập ăn sống nuốt tươi?
Phải thật nhẹ nhàng mới mong xoa dịu trái tim nữ cường của crush!
“Hoàng…Diệp!” Bảo Khang xúc động, hai tay vuốt ve mái tóc, ánh mắt cuồng yêu mê đắm quyện chặt vào khuôn mặt yêu kiều: “Anh thương em!”
Cô rèm mi khép hờ che đi ánh cười ngập đầy trong đáy mắt. Môi mỉm cười nhẹ, khẽ ‘ừm’ một tiếng nhỏ như mèo con làm nũng, nghiêng đầu chờ đón anh.
Anh ấm lòng, áp sát mặt mình vào gương mặt cô. Anh nhắm nhẹ mắt. Trong hơi thở đã bện đậm hương tình ái muội của nhau. Anh nghiêng đầu chạm môi mình vào đôi môi mọng căng đầy.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên từ trái tim đang nức nở tình của Bảo Khang. Anh cảm nhận rất rõ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-va-mat-tra-nam/3572326/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.