Trong sân tòa án chỉ còn mỗi cô và Thẩm Dĩ Phong. Tránh làm mất thời gian của nhau không cần thiết, cô nói luôn: “Dĩ Phong, những chuyện tôi biết về anh khá nhiều. Nhưng như anh thấy đó, họ đang chờ tôi. Tôi cho anh mười phút, anh muốn biết gì cứ nói, tôi sẽ chu toàn cho anh thay lời từ biệt?”
Nói sao mà khó nghe, mà đau lòng!
Nhưng biết sao bây giờ, khi kẻ phá nát giấc mộng êm đẹp này chính là anh ta. Dĩ Phong cố nuốt mất mát xuống bụng, nhìn cô thêm một hồi rồi mới hỏi điều mình đang quan tâm: “Vì sao em biết tôi nuôi con người khác?”
Hoàng Diệp buộc miệng cười. Tránh anh ta đêm hôm khuya khoắt đi tìm cô hỏi này hỏi nọ, cô cho anh ta câu trả lời rõ ràng dễ hiểu nhất: “Tôi biết anh nuôi con của thằng khác…vì đơn giản tôi biết anh vô sinh.”
Nhẹ nhàng như làn gió. Như Diêm vương hạ lệnh bắt hồn một người.
Thẩm Dĩ Phong chết sững. Mắt trân trân vào mặt cô.
Hoàng Diệp thấy bản mặt đần ra, dần trắng bệch của lão chồng cũ, cô nói luôn kẻo lão đăng xuất mang theo mớ vướng mắc lảng vảng nhân gian hồn không siêu thoát: "Tôi biết anh vô sinh vì tôi từng làm vợ anh năm năm. Năm năm tôi cùng anh đi khắp các bệnh viện lớn để kiểm tra sức khỏe sinh sản. Năm năm với hàng chục tờ kết luận anh vô sinh. Nhưng tôi thà mang tiếng oan là gái độc cũng không nỡ để anh phải áy náy vì bất lực không cho vợ nổi một đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-va-mat-tra-nam/3572319/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.