Nhớ lại càng thêm xót xa. Loại tên chồng cặn bã ra khỏi cuộc đời như cắt bỏ thứ u nhọt. Giữ lại chỉ có thể chờ tạ thế.
Vậy mà…lão nhất quyết không chịu ly hôn: “Vợ à! Vợ ơi! Anh sai rồi! Anh xin lỗi em! Em thu hồi đơn được không em? Anh xin em!” Vừa nhận thông báo của tòa án, Dĩ Phong hồn vía đăng xuất lên mây, cấp tốc về quê quỳ gối nhận lỗi trước cổng nhà vợ.
Anh ta quyết định rồi. Thà mất mặt chứ không để mất vợ. Bởi mất mặt ở xã nhỏ này đâu ảnh hưởng gì đến sự nghiệp anh ta. Nhưng mất vợ là anh ta mất trắng. Mất chỗ dựa, mất tấm bình phong gia đình văn hóa, mất tiền tài, mất luôn công danh sự nghiệp.
Mà việc trước mắt là anh ta không biết viết bản tường trình kiểu gì để nộp lên trên? Không lẽ ngu khai rằng, bản thân ngoại tình, hu hí với thủ quỹ làm cô ta có thai? Không lẽ viết vợ chán thẳng chồng lăng nhăng điếm thúi nên một mực muốn ly hôn?
Không!
Những việc đó quá thúi! Thúi còn hơn cc nên anh ta không khùng tự vả bốp bốp vào mặt mình và tự đưa đầu chui vào rọ!
Phải năn nỉ vợ thôi! Chỉ có vợ mới cứu anh ta thoát qua ải nhục mặt này.
“Em à! Tha lỗi cho chồng đi mà!” Anh ta niệm câu này liên tiếp ba mươi lần.
Điếc tai không chịu nổi!
“Thẩm Dĩ Phong! Mau cút vào trong đây!” Hoàng Diệp mở khóa, chỉ tay lão vào nhà. Dù sao chuyện riêng gia đình để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-va-mat-tra-nam/3572307/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.