Chỉ trong tích tắc cái tên Thẩm Dĩ Phong bị loại khỏi danh sách ứng cử. Đã vậy anh ta còn nhận thêm cái trát: “Về viết bản kiểm điểm tường trình tất cả sự việc.” Như thế này có phải là hết thời, hết đời rồi không?
Anh ta ngửa mặt nhìn trời.
Đang giữa nắng trưa, ông trời tranh thủ nghỉ ngơi, thấy ngứa mắt, ông bổ luôn tiếng sấm: Ngữ như mày cút về cuốc đất!
Không! Con không muốn cầm cuốc!
Vậy trổ nghề chăn dắt ‘vịt giời’ mà ăn!
Tương lai nghe sặc mùi đói và đau tai. Bởi, lũ vịt đó suốt ngày cạp cạp đòi ăn. Ăn no tắm mát lại quẹt mỏ muốn vỗ cánh bay lúc thì bay. Báo đời thằng chăn vịt đứng canh đói xanh mặt mà không dám bỏ về ăn cơm.
Nghĩ chẳng có sai tẹo nào mà!
Tâm tư đang rối bời vì nguy cơ bị đào thải về vườn ở tuổi sự nghiệp hưng thịnh. Anh ta ảo não bước vào nhà, chưa kịp cởi đôi giày đã nghe con vịt bầu cạp cạp đòi ăn: “Sữa em đâu chồng? Anh không mua à? Mẹ con em đói lắm rồi!”
Anh ta cáu: “Đói thì tự bò đi kiếm mà ăn nhé! Ông đang bực khôn hồn ngậm mồm!”
“Ô hay! Có phải em ăn cho em đâu? Là bảo bảo nhà họ Thẩm của anh ăn đấy chứ? Anh gào cái gì hả? Em đã đụng gì tới gia phả nhà anh đâu?”
Dĩ Phong tháo luôn chiếc giày ném vào mặt cô ta: “Đúng là đồ sao chổi! Phường chợ búa!”
Cô ta ngồi bệt giữa nhà, ôm mặt khóc bù lu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-va-mat-tra-nam/3572306/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.