"Vợ à, em đi đâu đấy?" Vừa giải tán xong đám con dân chực dìm xuồng quan, Dĩ Phong chưa kịp thở hắt ra mừng thoát nạn đã thấy vợ kéo chiếc vali ra cửa. Anh ta mặt mày liền biến sắc, vội vàng chạy tới ôm người cản không cho đi.
Hoàng Diệp nhanh chân né tránh vòng ôm bẩn, giọng lạnh lẽo: "Tránh ra! Đơn xin ly hôn tôi để sẵn trên bàn. Hẹn gặp ở tòa."
Anh ta bất chấp nhào vô giữ vợ: "Không! Anh không đồng ý ly hôn!"
Nghe mắc cười: "Thẩm Dĩ Phong! Đừng nói với tôi, một ông Phó chủ tịch xã lại mù pháp luật đấy nhé!"
Pháp luật gì tầm này? Ba quy tắc nằm trên giấy tờ đó, có cứu được mặt mũi anh ta không? Có làm người dân tin tưởng ông quan xã không lăng nhăng gái gú, không léng phéng ăn vụng sình bụng không? I
Để vợ đi ngay lúc này là anh ta tự bê đá đập vào đầu mình. Tự khai trước thiên hạ rằng: Quan đạo đức suy thoái, phản bội vợ mình, ăn vụng vợ người, lộng hành cày cấy ruộng nhà dân, không xứng làm quan phụ mẫu!
Như vậy chỉ có về vườn chăn vịt. Mà sợ vịt cũng không yên ổn mà chăn vì thiên hạ ra vô xầm xì bàn tán làm đám vịt bầu cạp cạp chạy bay tán loạn. Số rớ anh ta còn bị sóng dư luận nhấn chìm lúc nào không hay. Nên giữ vợ vẫn là lá bài miễn tử có giá trị nhất: "Chồng không biết pháp luật gì hết! Chồng chỉ biết vợ thôi! Em đừng đi! Hu hu hu...Anh biết sai rồi! Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-va-mat-tra-nam/3572303/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.