Dĩ Phong ngửi ngửi lại tay anh ta, mặt tỉnh bơ: "Có à? Sao chồng chẳng nghe mùi gì cả? Thôi vợ vào nghỉ ngơi đi ha! Tân hôn chồng phụ trách, dọn dẹp, nấu ăn." Anh ta cười trưng ra bộ mặt cưng chiều vợ hòng lấp liếm việc sai trái đã làm.
"Chồng vào đây, vợ có việc muốn nói!"
Dĩ Phong không dám từ chối. Anh ta thấp thỏm theo vợ vào phòng. Đúng là có tật giật mình. Trái tim vốn gian manh của anh ta tự nhiên đập như điên trước đôi mắt xoáy sâu của vợ. Anh ta nở nụ cười gượng.
"Vợ đừng nhìn chồng bằng cặp mắt rình mồi được không? Chồng cam đoan, chồng sạch sẽ! Vợ muốn nói gì cứ nói thỏa mái, chồng sẵn sàng nghe!"
Hoàng Diệp chưa nói vội, cô xòe bàn tay ra trước mặt chồng.
Dĩ Phong chẳng hiểu cô muốn gì! Anh ta ngớ ra.
"Tiền mừng cưới và thẻ lương!" Hoàng Diệp nói luôn cho đỡ mất thời gian: "Của chồng công vợ, chồng như giỏ, vợ như hom. Từ giờ, tài sản vợ giữ!"
Dĩ Phong buộc miệng: "Làm gì có lí đó! Em giữ lương, vậy anh giao lưu tiếp khách bằng nước lã à? Anh là Phó chủ tịch xã, trên có sếp, ngang có đồng đội, dưới nuôi lính, không có tiền ra đường ngẩng mặt kiểu gì?"
"Anh được phép sài riêng một phần ba. Còn hai phần sung quỹ, phục vụ nhu cầu sinh hoạt cả nhà còn thì tích trữ phòng ốm đau!" Như vậy là quá biết điều rồi đó. Cô nhớ ba mình làm tới ông quan huyện mà mỗi sáng phải ngửa tay xin tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-va-mat-tra-nam/3572292/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.