Nhìn khách sạn cao lêu nghêu trên trời, Hoàng Diệp không biết chồng đưa nhân tình lên tầng nào? Sau năm phút đắn đo cô quyết định đi hỏi thăm: "Chào em, chị là người nhà của anh Thẩm Dĩ Phong, ảnh hẹn gặp chị ở đây, em cho chị xin số phòng được không?"
Cô nhân viên nhìn cô một hồi rồi từ chối khéo: "Dạ xin lỗi, chị có thể gọi điện cho ảnh xuống sảnh đón chị!"
Đúng là bảo vệ khách rất tốt!
Trong thời buổi lắm nhiễu nhương này giữ kín thông tin khách hàng như vậy cũng tốt. Dù sao họ mở khách sạn là để kiếm cơm. Cô biết, mình không thể đập vỡ miếng ăn của người ta. Hoàng Diệp mỉm cười cảm ơn cô nhân viên quầy lễ tân, rồi làm theo lời người ta khuyên, mở túi xách lấy điện thoại.
Bắt không được, rình mò không xong, cô muốn phá cho họ tụt hứng!
Một cái tên được gọi đi.
Qua ba hồi chuông, bên kia đã có người bắt máy: "Chồng nghe nè vợ!"
Ngọt ngào gớm nhỉ? Vậy cô cũng nên mật ngon với chồng: "Ông...xã...aaaaaaa!"
Dịu dàng bao phê. Đến cô còn nổi cả da gà.
Chồng cô nghe vậy chắc cũng phê lắm nên giọng lão hơi run run: "Bà xã gọi ông xã có việc gì không nè?"
Cô quay mặt vào một bức tường, múa dẻo tất cả các bộ phận trời sinh mọc ở đó, thả thính: "Bà xã nhớ ông xã."
"Ông xã cũng nhớ bà xã." Khi nói câu này, Dĩ Phong thấy cô bồ nhí bĩu môi xị mặt. Rồi mở một túi quà lấy ra chiếc váy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-va-mat-tra-nam/3572290/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.