“A, buồn chết tôi mà. Vốn tưởng phen này có trò hay để xem rồi, ai ngờ lời nói của lão Đình vẫn không đủ để ông bà quyết tâm xử lý tên tra nam đó.”
Vừa về tới nhà, Ân Mặc Dao đã chán nản ngã lưng trên sofa ngay trong phòng khách mà than vãn. Phương Cảnh Đình cầm túi cho cô đi vào sau, nhưng vẫn vừa vặn nghe thấy tất cả những gì cô đã nói.
“Anh đó, tất cả đều tại anh hết.”
Người đàn ông vừa đặt mông ngồi xuống đã bị Mặc Dao quay qua trút giận, làm anh một phen ngơ ngác.
“Anh làm gì?”
“Tại anh để hắn ngắt hết camera giám sát, chứ nếu để lại một cái thì có thể ghi lại đoạn hai người họ nói chuyện rồi. Như vậy, bằng chứng sẽ thiết thực hơn.”
“Em tưởng có camera thì sẽ nghe được họ nói gì với nhau à? Anh thử rồi, xung quanh quá nhiều tiếng ồn nên không nghe được gì hết. Mà nếu như có nghe rõ, bất quá ba mẹ cũng chỉ gọi nó với vợ chồng lão Thịnh tới mắng một trận thôi.”
Giờ thì Ân Mặc Dao mới ngẫm lại mọi chuyện và nhận ra nước đi để dính líu tới tình cảm gia đình quả là nước cờ vô nghĩa.
“Thế anh định để em cứ như vậy mà chịu ủy khuất hả? Ít ra cũng phải khiến Phương Quảng Trọng nếm lấy chút mùi vị cay đắng chứ.” Cô bắt đầu phụng phịu.
“Nói thẳng đi, em muốn thằng ranh đó phải như nào thì em mới hả dạ?”
“Nặng thì phá sản không tiền tiêu, còn mà khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-va-mat-duoc-chong-dung-tung/3459322/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.