“Biết sao giờ, cũng đều tại anh khiến tôi khó chịu.”
“Tôi khiến em khó chịu?” Phương Cảnh Đình khinh khỉnh cười.
“Về vấn đề đó tự em nghĩ kỹ lại đi, là ai cố tình lơ đễnh ai trước? Tôi không tin một kẻ say như tôi khi tỉnh lại vẫn nhớ bản thân đã nói và làm gì, còn một người tỉnh táo như em lại không nhớ. Tôi không thích day dưa mập mờ.” Anh kiên định nói rõ, nói xong lại nhíu mày vì dạ dày vừa quặn lên cơn co thắt.
“Anh vẫn đau lắm hả?” Mặc Dao lúc bấy giờ mới tỏ ra lo lắng.
“Ừm!” Cũng đến tận bây giờ, anh ta mới chịu thú nhận một cách tự nhiên nhất.
“Đến bệnh viện đi, chứ để đau hoài như này sao chịu nổi.”
Vừa nói, cô vừa định đứng dậy, thì lại bị anh ấn xuống không cho thay đổi tư thế hiện tại.
“Đừng có đánh trống lãng. Tôi hỏi em, còn nhớ những gì tôi nói tối qua không?”
“Chuyện đó để sau hẵng nói, việc quan trọng bây giờ là anh phải tới bệnh viện khám bệnh trước đã.” Nói rồi, Mặc Dao lại đứng dậy, nhưng tiếp tục bất thành.
Phải công nhận, anh ta bệnh mà vẫn khỏe rõ chán.
“Hết đau rồi, cứ nói đi. Không nói cho rõ thì đừng hòng bước ra khỏi căn phòng này.”
Một khi Phương Cảnh Đình đã nghiêm túc, thì đừng nên giỡn mặt với anh. Cô sẽ không thể tưởng tượng được khung cảnh bị anh ta nổi máu chiếm đoạt, đáng sợ đến nhường nào.
“Nói, nhưng nói gì mới được?” Ân Mặc Dao bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-va-mat-duoc-chong-dung-tung/3456313/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.